"Đứng lại!" Một nữ quản lý đô thị đuổi theo sau lưng bọn họ.
Vu Tư Linh chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, vừa kinh hồn táng đảm theo sát Lê Nguyệt Uẩn chạy về trước, vừa không nhịn được quay đầu xem khoảng cách với người phía sau.
Đang định quay đầu thì đột nhiên bị kéo vào hẻm nhỏ, cô theo phản xạ kêu lên một tiếng, miệng liền bị bịt kín.
"Im lặng."
Hai người đang trốn trong góc, Lê Nguyệt Uẩn lặng lẽ liếc nhìn con đường bên ngoài, thả tay ra làm động tác im lặng với cô, Vu Tư Linh gật đầu.
"Đứng lại, không được chạy!" Giọng nói của quản lý đô thị ngày càng gần, đối phương cũng đã đi vào trong hẻm.
Trái tim của Vu Tư Linh sắp nhảy ra ngoài, sợ sệt nhìn Lê Nguyệt Uẩn, cố gắng trao đổi ánh mắt với chị.
Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu nhìn cô, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh.
Thế mà Vu Tư Linh vẫn hiểu, chị nói là "Đừng sợ" .
Lúc này, đột nhiên Lê Nguyệt Uẩn vòng tay qua người cô, dường như đang muốn giấu món đồ trên tay ra sau lưng cô.
Toàn thân Vu Tư Linh bị chị áp lên, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, nhưng đối phương không trực tiếp vùi mặt vào cổ cô mà vẫn giữ chút khoảng cách.
Cô lờ mờ đoán được suy nghĩ của đối phương, khi tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần, cô cũng vòng tay ôm lấy Lê Nguyệt Uẩn, vùi mặt vào, chỉ lộ ra đôi mắt to trong veo, lặng lẽ nhìn chằm chằm bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Một lát sau, quản lý đô thị đi ngang qua bọn họ, dư quang liếc thấy hai người đang ôm nhau, nhất thời cũng không quan tâm, đi thẳng về phía trước tìm người.
Cho đến khi quản lý đô thị biến mất trong ngõ hẻm, Vu Tư Linh mới dám hô hấp bình thường, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lát sau, cô phụt cười ra tiếng.
Lê Nguyệt Uẩn buông tay ra, thấy cô cong khoé môi, cũng cười theo.
Lúc này đèn đường trong hẻm đã bật sáng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đồng thời dịch chuyển tầm mắt.
Vu Tư Linh len lén sờ lên gương mặt nóng bỏng dưới làn tóc, Lê Nguyệt Uẩn giấu đi những cảm xúc không tên trong ánh mắt mình.
Vu Tư Linh đi chậm lại, thấy trong tay chị vẫn còn cầm đồ, vội chạy tới đỡ phụ: "Có nặng lắm không?"
"Không nặng, để tôi cầm, có một chút thế này thấm tháp vào đâu." Lê Nguyệt Uẩn lẳng lặng đoạt lại, thoạt nhìn không tốn chút sức nào, đưa đến ánh mắt sùng bái của Vu Tư Linh, nhất thời cằm chị nâng lên hơi cao.
Vu Tư Linh thật sự ngưỡng mộ, hẳn đây chính là mẫu phụ nữ tự lập tự cường, còn làm việc trên công trường, một chút này đúng là không đáng để vào mắt!
"Chị thật là khoẻ nha." Vu Tư Linh vẫn chia bớt ít đồ trên tay chị, hai người quay lại đường lớn, "Không chỉ linh hoạt mà còn chạy thật nhanh. Tốc độ phản ứng vừa rồi của chị rất nhanh, em bội phục sát đất luôn, không phải chị từng có kinh nghiệm đó chứ?"
"Sặc..." Lê Nguyệt Uẩn liếc cô một cái, có thể nói thẳng rằng vì lo cô bé này sau khi bị bắt sẽ đâm ra xấu hổ nên mới bộc phát tiềm lực kinh người không?
Ước chừng không thể, người trẻ tuổi rất sĩ diện, chị cũng không muốn nói thẳng, liền thuận theo mà gật đầu lia lịa: "Ừ, đúng rồi, trước kia tôi cũng từng bày một sạp hàng."
"Thật luôn, chị bán gì vậy?"
"À... đồ phong thuỷ." Lê Nguyệt Uẩn nói.
Vu Tư Linh ngạc nhiên liếc nhìn chị, nhìn thế nào cũng không giống thầy phong thuỷ, "Chị nói chơi hay nói đùa vậy?"
"Ừm, khai sơn pha thổ, tầm long vấn huyệt, âm cư dương cư, cách cục triêu hướng." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, đột nhiên bật cười, "Đều là gạt người, là đồng bọn với em đó."
Vu Tư Linh cười khúc khích không ngừng: "Chị thật thú vị."
"Em cũng vậy."
Vu Tư Linh lại hỏi: "Vậy bây giờ chị còn kinh doanh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!