Chương 11: Xem bói tình duyên

Lê Nguyệt Uẩn những tưởng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, trong cuộc đời mỗi người sẽ luôn gặp được rất nhiều người hay sự vật thú vị, nhưng không phải tất cả những cuộc gặp gỡ ấy đều có sự phát triển tiếp theo. 

Công việc ngày càng bận rộn, Lê Nguyệt Uẩn cũng dần quên mất chuyện này.

Nhưng khi hai người vô tình gặp lại sau hơn một tháng, chị không thể không cảm khái, duyên phận này thật sự rất tuyệt vời. 

Chạng vạng hôm ấy, Lê Nguyệt Uẩn gặp người phụ trách đội thi công, chị ở trong phòng họp suốt cả buổi chiều nhằm bàn bạc chi tiết về tiến độ tiếp theo, đến khi ra ngoài thì sắc trời đã muộn.

Văn phòng không nằm trên công trường mà ở gần Làng đại học.

Chị bước xuống lầu, trên phố đa phần là những người trẻ tuổi ăn mặc thời trang, chị thở ra một hơi, không muốn lái xe về nhà ngay mà định đi dạo quanh đây một chút.

Trên đường, xe cộ không ngừng qua lại, Lê Nguyệt Uẩn đi lên cầu vượt, cúi đầu nhìn phong cảnh thành phố, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Lúc này, cách đó không xa có giọng nói của một cô gái vang lên:"Người đẹp, tôi thấy chị có rất nhiều phiền muộn, hay là xem một quẻ đi, biết đâu có thể tìm ra cách giải quyết." 

Lê Nguyệt Uẩn ngẩn ra, quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi trong ánh hoàng hôn, búi tóc nho nhỏ trên đầu, đeo một cặp kính tròn.

Trước mặt cô ấy là một sạp hàng nhỏ, bên cạnh có đặt tấm bảng, trên đó viết hai chữ —— Xem bói.

"Người đẹp, đến xem thử đi, giá vô cùng ưu đãi cho một cơ hội thay đổi vận mệnh đó."

Nếu là bình thường, Lê Nguyệt Uẩn sẽ tự động tránh né mấy vị thần côn dạng này, nhưng hiện tại cả người đều uể oải không muốn động đậy, lại thấy đây là một nữ thần côn, chị không khỏi cảm thấy mới lạ, liền đi tới ngồi đối diện trước sạp hàng.

"Một quẻ bao nhiêu?"

Có lẽ không ngờ chị sẽ thật sự đến xem bói, cô gái lập tức ngồi thẳng dậy mỉm cười với chị, môi hồng răng trắng, lúm đồng tiền lập tức xuất hiện, "Sự nghiệp, gia đạo, tình duyên, mỗi thứ hai mươi đồng, nếu như xem hết thì được giảm giá còn năm mươi đồng."

"Sự nghiệp đi."

"Không thành vấn đề, nam trái nữ phải, cho tôi mượn tay phải của chị."

Lê Nguyệt Uẩn vươn tay, đối phương cầm nhìn một hồi, bóp bóp, lúc sau lại lật lại.

Lê Nguyệt Uẩn: "Không phải cô muốn xem chỉ tay sao?"

"Đúng vậy, nhưng tôi phát hiện tay của chị đẹp hơn chỉ tay rất nhiều, với kinh nghiệm của tôi, đôi tay này của chị có thể mang đến cho chị không ít thứ."

Lê Nguyệt Uẩn: "..." Bá đạo vậy, thế mà cũng nói trúng.

Vẽ vời nhiều năm như vậy, không phải đều là nhờ bàn tay này sao?

"Chờ một chút, trời hơi tối, để tôi bật đèn lên." Nói xong, nữ sinh lấy ra một ngọn đèn nhỏ từ ba lô bên cạnh, bấm một cái, ánh sáng chiếu vào bàn tay của Lê Nguyệt Uẩn.

"Chà, đường sự nghiệp của chị rất rõ ràng, vừa sâu lại vừa dài, chứng minh rằng sự nghiệp của chị vô cùng suôn sẻ, chị cũng rất có lòng tin ở bản thân. Tin tôi đi, chị sẽ gặp rất nhiều may mắn trong sự nghiệp, tài vận hanh thông."

Nữ sinh cúi đầu nói, từ góc nhìn của Lê Nguyệt Uẩn, trùng hợp có thể nhìn thấy hàng mi cong dày của cô đang rũ xuống.

"Cảm ơn." Lê Nguyệt Uẩn nghe xong mấy câu nói vô nghĩa, lấy ra tờ hai mươi tệ đặt lên bàn, lúc đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị đối phương bắt lấy cổ tay. 

"Người đẹp, chị thật sự không muốn xem gia đạo hay tình duyên sao? Bốn mươi lăm đồng thôi, quên đi, chị đưa tôi thêm mười đồng nữa, tổng cộng ba mươi đồng, tôi sẽ xem toàn bộ cho chị. Cả người cô gái gần như nằm nhoài lên sạp, những người xung quanh đang tò mò nhìn về phía này.

Lê Nguyệt Uẩn đành phải ngồi lại, lấy tờ mười tệ ra: "Sáng tác nhanh lên một chút..."

"Đợi đã, tôi thấy chị hơi quen mắt!" Cô gái đột nhiên ngắt lời chị.

Lê Nguyệt Uẩn: "?"

Ngay sau đó, cô gái bật đèn lên, tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt nai, vui vẻ nói: "Ỏ, chị không phải là người đó... tên gì nhỉ... A Lê? Đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!