Chương 10: Xem bói tình duyên

Cuối cùng, hai người đều không mua được nước, buồn bã bước ra khỏi cửa hàng, Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy chật vật trước nay chưa từng có.

Chị cũng không đành lòng nhìn vẻ thất lạc của cô gái, quay đầu vòng trở lại: "Cô chờ một chút, nhất định tôi sẽ mua được nước cho cô."

"Khoan đã!" Vu Tư Linh đuổi theo, nhìn bóng lưng quật cường của chị, chỉ sợ chị sẽ chạy đi ứng trước hai ngày tiền lương để mua nước cho cô, "Aizzz, chờ tôi một chút, Lê... Lê cái gì nhỉ? A Lê!"

Lê Nguyệt Uẩn dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại, chậm rãi chỉ tay vào chính mình: "Cô đang gọi tôi?"

"Ừ, đúng rồi." Vu Tư Linh ngượng ngùng nói rằng vì vội quá nên đã quên mất tên chị, sau đó nở nụ cười hồn nhiên như cô tiên, "Như vậy có hơi thân mật phải không?" 

"Không sao, Linh Linh."

Vu Tư Linh: ... Chị cũng quá nhập gia tuỳ tục rồi.

Lê Nguyệt Uẩn thấy cô mặc trang phục gấu trúc mũm mĩm, chạy tới chạy lui, không nhịn được cười nói: "Sao vậy?"

"Tôi định nói không nhất thiết phải mua nước, chị ở đây chờ tôi một chút, sẽ trở lại ngay thôi." Vu Tư Linh chạy về cửa hàng nội thất, tìm ông chủ cầm lấy hai chai nước, sau đó chạy nhanh ra ngoài, đưa cho Lê Nguyệt Uẩn một chai, "Này, nước miễn phí."

"Cảm ơn." Lê Nguyệt Uẩn nhận lấy nước.Hai người ngồi trên vỉa hè, Vu Tư Linh vặn nắp chai, ngẩng đầu uống hai ngụm nước rồi quay sang bên cạnh: "Chị nhìn gì đó?" 

"Không có gì, trông cô rất mệt mỏi." Lê Nguyệt Uẩn nói xong cũng mở nắp chai ra.

"Đúng là có chút mệt mỏi, đứng hơn nửa ngày mà." Vu Tư Linh lấy tay phe phẩy quạt gió. Chẳng qua là ngày đầu tiên trải nghiệm công việc này, cảm giác mới lạ vẫn có thể chiến thắng mệt mỏi.

Nếu không phải vì buổi diễn trên sân khấu tháng sau, cô đóng vai một nữ sinh viên nghèo, cô cũng sẽ không nghĩ đến việc tự mình trải nghiệm. 

Trước đó, giảng viên nói diễn xuất của cô nhìn giả trân, động tác gượng gạo không chân thực, không đủ để thuyết phục khán giả rằng cô là một sinh viên nghèo. 

Trùng hợp thấy có người tuyển dụng nhân viên bán thời gian trên Internet, cô mới thử nghiệm một chút mùi vị vừa học vừa làm.

Không thể không nói, tâm tình vẫn có chút thay đổi. Mình mới làm nửa ngày đã mệt thở không ra hơi, trời thì nóng như đổ lửa, quần áo cũng ướt đẫm. Không biết người khác làm thế nào mà có thể kiên trì được, nghĩ tới đây, cô không nhịn được liếc mắt nhìn chị gái xinh đẹp bên cạnh. 

Có lẽ là đang làm việc ở công trường.

Một công việc thật cực khổ.

Lê Nguyệt Uẩn cảm nhận được ánh mắt, quay đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô gái, cho dù vẫn còn đó những giọt mồ hôi vất vả, nhưng vẫn khiến người ta loá mắt. 

"Đang học Đại học?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

"Đúng vậy."

Lê Nguyệt Uẩn thở dài trong lòng, hoá ra là một cô sinh viên vừa học vừa làm.

Lê Nguyệt Uẩn vỗ nhẹ lên vai cô, "Giỏi lắm, tự lực cánh sinh, tốt hơn những phú nhị đại ham ăn biếng làm kia nhiều lắm, tôi rất ngưỡng mộ em."

Vu Tư Linh: "..." Cảm ơn, nghe hơi nhột.

"Tôi nói thật, tôi rất thích cô gái như em, rất nhiều cô gái tầm tuổi em cả ngày chỉ biết điên cuồng mua sắm, đắm chìm trong xa hoa truỵ lạc, hoàn toàn không biết cuộc sống là gì." Giống như em gái của chị vậy. 

Lê Nguyệt Uẩn còn có một cô em gái vì từ nhỏ đã được nuông chiều nên sinh hư. Hiện tại đang học Đại học ở nước ngoài, mỗi lần gọi điện về nhà đều là đòi sinh hoạt phí, chẳng quan tâm đ ến chuyện học hành, suốt ngày trưng ra bộ dáng kiêu căng ngạo mạn.

Làm sao giống được người bạn nhỏ này, thông minh hiểu chuyện, dáng dấp lại còn xinh đẹp như vậy.

Con người luôn bị hấp dẫn bởi những thứ đẹp đẽ, tất nhiên Lê Nguyệt Uẩn cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng chị sẽ liếc nhìn đối phương một chút, tựa như đang thưởng thức một công trình kiến trúc lộng lẫy tráng lệ, khiến người ta mê muội.

Nhưng chị không biết rằng, những lời này vào tai Vu Tư Linh lại giống như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim cô, mạnh mẽ, chính xác, tàn nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!