Chương 1: Sống chung OVO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trung tâm thành phố Tuyên Dương, những toà nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau, tầng lớp tinh anh quần áo là lượt, tung tăng dạo phố cả ngày lẫn đêm, đầu ngõ cuối phố đều có thể nhìn thấy những nhãn hiệu thời trang xa xỉ, ngay cả WC ở trung tâm thương mại cũng toả ra mùi thơm của tiền tài.

Nhưng trái ngược với trung tâm thành phố, ở một góc khác, xa khỏi những phồn vinh xa hoa, vẫn còn những ngôi nhà thấp lè tè, kiến trúc lộn xộn chen chúc nhau, thậm chí, cư dân ở hai cửa sổ đối diện còn có thể bắt tay nhau. Ngõ hẻm tối tăm ẩm thấp, không thấy được ánh mặt trời.

Những nơi thế này thường được gọi bằng cái tên bình dân —— Khu ổ chuột.

Dân cư ở nơi này, phần lớn đều đến thành phố Tuyên Dương với giấc mộng đổi đời, nhưng vì chưa vững bước chân nên đành chọn nơi đây làm chốn tạm cư.

Trưa nay trời nắng cực.

Một chiếc Maserati đỏ chói dừng ở đầu hẻm, người dân đi ngang qua không nhịn được ngoái đầu nhìn lại với vẻ ghen tị.

Lúc này, cửa xe mở ra, một cô gái trẻ đẹp bước xuống, cau mày nhìn con hẻm bẩn thỉu.

Người qua đường auto bịt tai che mắt, nam nữ ôm nhau âm thầm lệ rơi.

Cô gái đi vòng qua bên kia mở cửa xe, khó tin nói: "Vu Tư Linh, cậu có chắc là muốn sống ở nơi thế này không?"

"Đương nhiên." Một giọng nói mang theo ý cười từ bên trong truyền ra, như suối trong gió mát, thấm vào tận tâm can.

Người qua đường không thể không ngước nhìn về phía đó.

Người trong xe đẩy một chiếc cặp rất lớn ra trước, sau đó mới đưa hai chân ra. Một lúc sau, tất cả mọi người nín thở, sợ kinh động đến vị mỹ nhân xuất hiện trong xóm nghèo này.

Cô gái nọ tầm hai mươi tuổi, là độ tuổi giao thoa giữa nét ngây thơ, hồn nhiên và sự trưởng thành, chín chắn.

Búi tóc nhỏ xinh trên đỉnh đầu, trang điểm nhẹ nhàng, quần jeans xám phối cùng áo sơ mi trắng dáng suông, ăn mặc đơn giản nhưng không hề tầm thường.

Không thể không thừa nhận, có một dáng vóc và gương mặt xinh đẹp, cho dù có tròng bao tải lên người thì vẫn có thể trực tiếp bước lên sàn catwalk biểu diễn.

Đặc biệt là nét cười đằm thắm trên mặt cô gái, ánh mắt cong cong nhìn về phía hẻm nhỏ.

Ánh nắng ban trưa rơi xuống khuôn mặt có làn da trắng như trứng gà bóc của cô gái, hàng mi cong dài khẽ rung lên, đôi mắt như trăng non linh động tràn đầy sức sống, sống mũi cao và đôi môi mỏng quyến rũ. Khi cô cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh.

Mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương, nhưng không ai dám tiến lên trêu chọc.

Bọn họ biết, con gái vừa có tiền vừa xinh đẹp thế này tuyệt đối không thể trở thành cá trong ao của họ.

Nhưng cô gái này lại không tạo cho người ta cảm giác xa cách, khiến người ta không nhịn được muốn tiến lại gần, dù chỉ là để nhìn khuôn mặt tươi cười kia trong chốc lát.

Khi mấy cậu trai còn đang do dự, đã có người lướt qua bọn họ, chủ động tiến lên chào hỏi.

"Người đẹp, muốn tìm nhà sao?" Bà chủ nhà phe phẩy quạt hương bồ trong tay, hỏi.

Quạt hương bồ

"Không cần, bọn tôi tìm được nhà rồi." Vu Tư Linh mỉm cười với bà ấy, sau đó nhìn về phía bạn nối khố Đào Thư Cần.

Đào Thư Cần mở cốp xe.

Vu Tư Linh bước tới, hai người hợp lực kéo chiếc túi da rắn bên trong ra, chiếc túi căng phồng.

Mọi người: "???"

Đây là đang làm gì vậy?!

Vu Tư Linh nhìn quanh, thấy một chiếc xe ba bánh chuyên dùng để chở hàng đậu gần đó, cô chạy tới nói với bác tài gì đó, chú tài xế vui vẻ đi tới, khiêng chiếc túi da rắn ném vào xe ba bánh: "Cô gái, sống ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!