Sau khi Lê Nguyệt Uẩn chủ trì hội nghị kết thúc, cô đột nhiên hỏi một chuyện ngoài lề: "Ở gần đây có chỗ nào ăn ngon không?"
Lúc trước khi giả nghèo, cô cùng Vu Tư Linh sắp ăn hết cái phố cơm chiên kia rồi.
Lúc ấy cô liền hạ quyết tâm, chờ sau khi thân phận bại lộ, nhất định phải dẫn Vu Tư Linh đi nếm thử thịt.
Chỉ là không ngờ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.
Sau khi từ trong miệng các cấp dưới biết được một ít tin tức hữu dụng, cô mang tâm trạng không tệ mà trở về văn phòng, lại không nhìn thấy bóng dáng của Vu Tư Linh.
Lúc này, trên ghế làm việc phát ra tiếng động.
Cô vui vẻ mà đi qua nhìn thử, chiếc ghế đột nhiên xoay ngược lại, lại thấy gương mặt già nua đi giục nợ của Lê Nguyên Dã, tức khắc sắc mặt liền suy sụp: "Ba, sao ba lại đến đây?"
Lê Nguyên Dã không vui nói: "Sắc mặt con vậy là sao?"
Lê Nguyệt Uẩn ra hé miệng, ngoài cười nhưng trong cười không nổi mà lộ ra tám chiếc răng.
Giỏi cho một đứa con gái biết cười giả tạo rồi.
Lê Nguyên Dã: "..."
Lê Nguyệt Uẩn tiến lên trước, đặt văn kiện và notebook lên trên bàn, nhìn khắp mọi nơi trong văn phòng xong, thậm chí khom lưng nhìn thoáng xuống gầm bàn.
Thấy thế, Lê Nguyên Dã đột nhiên hỏi: "Con đang tìm một cô gái trẻ?"
"Sao ba biết?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi, "Ba thấy em ấy rồi?"
"Ừ." Lê Nguyên Dã gật đầu.
Lê Nguyệt Uẩn đang muốn trịnh trọng giới thiệu cho ông một lần, thì ngay sau đó lại nghe thấy Lê Nguyên Dã vừa nói vừa chỉ xuống gầm bàn, "Con bé bò từ đây bò tới ra ngoài."
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Vợ à...
"Con bé là gì của con?" Lê Nguyên Dã truy hỏi, trong lòng ẩn ẩn đã có một suy đoán, nhưng lý trí nói cho ông biết cô gái kia chắc hẳn không phải là người Vu gia.
Ai có thể tin nổi chứ, thiên kim của ông trùm bất động sản, thế mà lại trốn ở gầm bàn, còn bò đến điêu luyện như vậy chứ!
Nói ra thì có hơi quá.
Nhưng mà nếu như ông trùm kia tự mình bò ra, mức độ tin tưởng thật sự có vài phần đáng tin.
Lê Nguyệt Uẩn trầm tư một lát, thật sự ngại ngùng nói với ông biết cô gái kia chính là bạn gái của cô, bằng không dưới tình huống còn chưa chính thức ra mắt, thì đã để lại ấn tượng kỳ quái không tốt rồi.
Cô bất động thanh sắc lừa dối nói: "Chỉ là một người lao công mà thôi."
Lê Nguyên Dã bán tín bán nghi mà nhìn cô: "Lao công mà trẻ tuổi như vậy à?"
"Vâng."
"Tuy rằng chưa thấy được trực diện, nhưng dáng người rất ổn." Lê Nguyên Dã nhớ lại một chút, "Còn thấy được một góc sườn mặt, làn da rất trắng, lớn lên hẳn là không đến mức quá xấu."
Lê Nguyệt Uẩn gật đầu: "Vô cùng đẹp."
Nghe vậy, Lê Nguyên Dã bỗng nhiên hét to một tiếng: "Con có biết con đang làm gì không hả!"
Thanh âm cực lớn, không biết truyền đến mấy ngàn dặm nữa.
Nhóm nhân viên ở bên ngoài văn phòng đều hoảng sợ, đồng loạt đến ngó xem, người có gan lớn như Tư Vũ Đồng thì đã thuần thực ngồi xổm xuống dưới góc tường nghe lén rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!