Chương 33: Bốn Tay Mạt Chược

Theo lý Lê Thâm Tinh nói như vậy, xác thật thì có chút đạo lý.

Lê Nguyên Dã cẩn thận suy nghĩ, nghèo thì có gì đáng sợ chứ, người còn trẻ, chỉ cần chịu tiến lên, có năng lực là được.

Thân phận bạn trai là quỷ nghèo có thể so với thân phận không rõ của bạn gái thì dễ tiếp thu hơn nhiều.

"Đi ăn cơm trước đi." Lê Nguyên Dã phất tay.

Lê Thâm Tinh như được đại xá, lúc đứng dậy còn không quên chắp tay trước ngực, cảm tạ Lê Nguyệt Uẩn: "Chị, cảm ơn cảm ơn chị, đại ân đại đức của chị, em gái nhỏ là em đây xin suốt đời ghi ơn ạ, em đi ăn cơm trước nha."

Lê Nguyệt Uẩn căm giận mà nhìn cô một cái, lại không để ý mà tiếp nhận đến ánh mắt uy nghiêm của ba mình, lập tức xấu hổ mà quay đầu đi.

"Nguyệt Uẩn, ngay từ nhỏ con chưa từng làm ba phải thất vọng cả." Lê Nguyên Dã thởi dài rồi nói.

Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Ba làm sao biết rõ được lần này con lại khiến cho ba phải thất vọng chứ? Con một không vi phạm pháp luật, hai không cưỡng ép người khác, bất quá là chỉ là con có tình yêu khác với những người khác mà thôi."

Lê Nguyên Dã bị lời đáp trả của cô làm cho không nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Trương Tình Không: "Bà tới nói nó đi."

Trương Tình Không đứng ở một bên, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cảm thấy con nó nói rất đúng."

Lê Nguyên Dã tức muốn nổ phổi, vỗ bàn nhảy dựng lên, ở tại chỗ đi tới đi lui vài bước, thì xoay người trở về phòng.

Cửa phòng vang lên một tiếng Cành thật lớn.

Lê Nguyệt Uẩn giống như xin sự giúp đỡ mà nhìn về phía Trương Tình Không, Trương Tình Không gật đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ đi xem ba con, con cứ ở đây đừng nhúc nhích, ba con là người ăn mềm không ăn cứng."

"Con biết."

Lê Nguyệt Uẩn ở trong thư phòng quỳ không được bao lâu, Lê Thâm Tinh liền cầm cái đùi gà đi vào, ngồi xếp bằng xuống đối diện với cô, đắc ý mà nhai thịt: "Chị, chuyện này không thể trách em được, ai bảo chị không nói trước với em để em kịp cập nhật thông tin chứ."

Lê Nguyệt Uẩn tức giận mà nhìn cô một cái: "Chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với chị?"

"Tam tuế nhất đại câu(*), ôi, sự khác nhau giữa hai chúng ta quá lớn, nói với chị, chị cũng sẽ không nghe a." Lê Thâm Tinh không để bụng nói, tiếp tục gặm đùi gà, "Hơn nữa với cái tính này của chị, em chỉ cần nói ra hơn phân nửa kế hoạch là chị đã ngăn cản rồi, hoặc là nói với lão ba, vậy em đây còn cách nào để tiến hành được chứ?"

(*)

- Tam tuế nhất đại câu: Ám chỉ khoảng cách tuổi tác hoặc thế hệ.

Cùng thế hệ đôi khi có thể hiểu ý nhau, nhưng đôi khi lại không thể hiểu nhau được, dù cách nhau ba tuổi cũng chẳng thể thông cảm cho đối phương.

Lê Nguyệt Uẩn không cách nào phản bách, lúc trước mỗi lần nghe Lê Thâm Tinh tính làm chuyện gì xấu, người thứ nhất ngăn cản em ấy chắc chắn là chính là cô.

Cho nên, đây là báo ứng sao?

"Haiz." Cô thở dài một hơi thật sâu.

"Đừng đau lòng nha, chị." Lê Thâm Tinh ăn xong đùi gà, ném vào thùng rác, liếm từng ngón tay, "Chị có thể dũng cảm nói ra như vậy, đã làm em rất bội phục rồi há há há há!"

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu không muốn để ý tới cô.

"Chị, chị nói thật với em đi." Lê Thâm Tinh tiến đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi, "Chị có phải đã có bạn gái rồi hay không, nên mới gấp come out như vậy?"

"Chuyện này không cần em quản." Lê Nguyệt Uẩn liếc mắt nhìn cô một cái, "Bạn trai của em đâu, sao không dám mang về nhà thử đi, còn phải phí công phí sức để tạo ra một màn giới thiệu cậu ta như vậy."

"Cần chị quản à! Hứ!" Lê Thâm Tinh quay đầu liền đi ra khỏi phòng.

------------------

Lúc cơm chiều, Vu Tư Linh ngồi ở bên bàn ăn, đôi tay gác lên hai đầu gối, ngoan ngoãn nghe lời đến cực điểm: "Ba yêu, ba mau ăn chút cơm đi, đừng nên để đói lả người đi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!