Lê Nguyệt Uẩn đứng ở trước của lớn Lê gia, trong lòng còn ôm mấy phần văn kiện.
Mẹ Lê mở cửa nghênh đón, đầu tiền là mừng rỡ ôm cô một hồi, mới cười cười lấy văn kiện của cô đi, cũng duỗi tay nhận lấy cái túi nilon màu đen mà cô cầm trong tay, oán trách nói: "Con về nhà thì về nhà, còn mang quà cáp về làm cái gì."
Nói là thế, nhưng Trương Tình Không cười tủm tỉm mà mở cái túi ra, sắc mặt liền cứng đờ.
Chỉ thấy trong túi chỉ có một bó hành lá xanh tươi, còn dính hỗn hợp bùn đất, cứ như là mới bứt từ trong đất bứt lên.
"Đây là...?" Trương Tình Không nghi hoặc mà nhìn con gái của mình, "Đừng nói với mẹ đây là con cố ý đi mua nha?"
"Tất nhiên không phải." Lê Nguyệt Uẩn có nhịn không để bật cười, "Là một người bạn của con kêu con mang đến đây, vừa tự nhiên khỏe mạnh vừa có dinh dưỡng, là nhà tự trồng đấy."
Trương Tình Không nở nụ cười: "Có ý nghĩ vậy à, con còn quen biết người bạn thế này sao?"
"Đương nhiên." Lê Nguyệt Uẩn cười cười đi vào nhà, thầm nghĩ đống hành này còn có một nửa là công sức của chính mình đấy.
"Về rồi à." Lê Nguyên Dã từ thư phòng ở lầu hai đi ra, trên mắt còn mang theo gọng kính đen, ngữ khí nghiêm túc.
"Vâng, ba." Lê Nguyệt Uẩn kêu một tiếng.
"Đi lên đi." Lê Nguyệt Uẩn xoay người trở vào phòng.
Lê Nguyệt Uẩn cầm theo văn kiện đi lên lầu, Lê Nguyên Dã cẩn thận kiểm tra tới lui, sau khi nghe cô báo cáo lại sự vụ trong công ty, trầm ngâm một lát, nói: "Ừ, làm không tệ."
Lê Nguyệt Uẩn cười nhẹ.
Lê Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng làm như cố lấy ra dũng khí rất lớn, mới bổ sung ra thêm một câu: "Không hổ là con gái của ba."
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt, bỗng nhiên có chút không biết bản thân từ nãy đến giờ đang ở trong phòng của ai.
Ngày thường chủ đề mà hai ba con nói chuyện đều là đặc biệt việc công theo phép công, bản thân Lê Nguyên Dã có tính cách hướng nội, càng sẽ không giáp mặt mà khích lệ hai người con gái của mình, cho nên cô cũng hình thàn thói quen.
Chỉ là không ngờ tới lão nhân gia tính cách ương ngạnh thế này hôm nay lại chủ động khen cô, tuy rằng cảm giác vẫn có hơi kỳ kỳ, nhưng rất khoan khoái.
Lê Nguyệt Uẩn cũng nghĩ một đằng mà cố trả lời cho khớp mà đáp trở lại một câu: "Cảm ơn ba."
Hai người đồng loại dời khỏi tầm mắt đối phương, Lê Nguyệt Uẩn ở một chỗ nghía tới nghía lui, nhịn không được mà hiếu ký hỏi: "Ba, hôm nay sao ba lại....?"
Lê Nguyên Dã trầm ngâm rồi nói: "Hai ngày trước gặp mặt Vu tổng, nghe nói được một số việc."
"Việc gì ạ?"
"Không có gì, con xuống dưới trước đi, ba xong việc sẽ xuống dưới."
"Vâng."
Lê Nguyên Dã nhìn bóng lưng của cô, trí nhớ bỗng chốc trở về cái ngày nói chuyện với Vu Thiên Túng.
Theo lệ thường của hai ngươi chính là đại hội giới thiệu con gái của bản thân, trên đường Vu Thiên Túng nhận được cuộc gọi của con gái, hai người ở trong điện thoại trái một câu yêu con, phải một câu yêu ba, làm Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy đều rớt mấy tầng da gà, nhưng đồng thời ghê tởm là, lại nhịn không được xuất hiện ra một tia hâm mộ tí xíu xíu xíu xíu.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nguyên Dã lại bắt đầu trào phúng: "Đã từng tuổi này rồi, mỗi này cùng con cái nói chuyện buồn nôn như vậy, cũng không ngấy mỡ là gì à."
Vu Thiên Túng vui tươi hớn hở nói: "Làm sao thế được, chỉ là đem lời ở trong lòng nói ra thôi.
Tôi yêu con gái của tôi, tôi đương nhiên phải để cho nó biết chứ."
Lê Nguyên Dã: "À."
"Trải qua sự hun đúc trường kỳ của tôi, bảo bối nhà của chúng tôi cũng đặc biệt yêu thích biểu đạt tình cảm của mình đấy, cảm tình của chúng tôi tốt biết mấy!" Vu Thiên Túng đắc ý nói, "Sao không gọi cho con gái đã lâu không gặp của ông đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!