"Chị xích sát vào đây, tụi mình cùng xem." Vu Tư Linh lấy cái tai nghe trên thùng máy đưa cho nàng một bên.
Lê Nguyệt Uẩn đeo tai nghe vào, Vu Tư Linh dịch sang vị trí bên cạnh cảm khái nói: "Hưmm coi phim ở đây so với coi ở rạp lời hơn nhiều."
Lê Nguyệt Uẩn theo động tác xê dịch thân thể hai người chen nhau một chỗ xem phim.
Chỉ là không bao lâu, Vu Tư Linh liền ngủ mất rồi.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn người đang dựa vào vai mình bấm nút tạm dừng phim.
Nàng ngã người xuống phía sau một chút để người kia điều chỉnh góc độ thoải mái, rồi mới mở điện thoại ra xử lí công việc.
Cũng không biết qua bao lâu Vu Tư Linh đột nhiên hít hít mũi giống như là phát hiện đồ ăn ngon nào đó, mặc dù còn buồn ngủ mà cố gắn mở mắt ra, ánh mắt theo vị giác quay đầu nhìn về phía sãnh cách đó không xa.
Chỉ thấy nam sinh nằm ngủ lúc nãy đã thức từ khi nào, lấy ra một cái nồi điện nhỏ cắm điện nấu nước, ở bên trong nồi là mì gói và chân giò hun khói, rau xanh cùng trứng gà
"Đúng là biết hưởng thụ cuộc sống quá vậy." Vu Tư Linh kinh ngạc nói.
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
"Sao chị không nói lời nào?" Vu Tư Linh ngẩng đầu, chợt phát hiện tư thế nằm của mình có gì đó không đúng, bởi vì chỉ cần nàng vừa quay đầu, cằm của nàng sẽ áp lên ngực người ta.
Nàng lập tức rụt đầu về, lỗ tai dần nhiễm hồng ngó đông nhìn tây không biết mới nghĩ ra điều gì mở miệng nói vô cùng hợp tình hợp lý: "Chúng ta không phải đã kết bái thành chị em rồi à, dựa một chút cũng đâu có gì đâu?"
Lê Nguyệt Uẩn dừng một chút: "Theo đạo lý thì đúng là không có thật, vậy em muốn tựa thêm một chút không?"
"À ừm chuyện này" Vu Tư Linh đang rất rối rắm, nếu giờ nàng không dựa nữa chẳng phải lộ ra nàng đang giấu đầu lòi đuôi sao?
Nàng ngơ ngác tiếp tục tiến sát vào, cuối cùng còn phát biểu cảm nghĩ: "Ồ mềm nha!"
Lê Nguyệt Uẩn rũ mắt: "..."
"Thơm nữa."
Lê Nguyệt Uẩn nội tâm run lên: ".. Nói thơm cũng không đúng."
"A không phải." Vu Tư Linh lỗ tai càng đỏ, vươn ngón tay thon dài chỉ nam sinh ngồi bên kia "Nồi thức ăn của cậu ta, thơm lắm."
Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày nói: "Vậy em nói tôi không thơm bằng một nồi mì?"
"Đương nhiên không phải vậy." Vu Tư Linh ngẩng đầu nhìn nàng vài giây, sau đó ngước lên cổ nàng ngửi ngửi "Chị em, chị thơm quá nha."
Lê Nguyệt Uẩn buồn cười, nhéo nhéo mũi nàng.
Vu Tư Linh không bỏ qua còn muốn cắn nàng.
Hai người nô đùa cãi nhau ầm ĩ, lúc này đột nhiên có một nam sinh phía đối diện phàn nàn: "Nè nè hai cô gái kia đừng có ở đây phát cowm tros nữa, ông đây còn muốn an tịnh chơi game."
Hai người ngẩn ra, Vu Tư Linh chớp chớp mắt phát hiện không biết từ khi nào nàng đã dựa cả người vào Lê Nguyệt Uẩn, vội vàng ngồi thẳng đáp lại: "Hai chúng tôi không hề có."
"Hành động kia vậy mà bảo không rắc cơm hả?" Nam sinh ngữ khí ê ẩm, "Ông đây bị ánh sáng tình yêu của các người chiếu hỏng mắt cẩu titan."
Vu Tư Linh ủy khuất, quay đầu méc Lê Nguyệt Uẩn: "Cậu ta đổ oan chúng ta kìa."
Lê Nguyệt Uẩn sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Sao chúng ta không biến lời nói thành thật luôn, để tránh cậu ta nói bậy đặt điều."
Vu Tư Linh: "A?"
Được rồi mỗi chữ cần hiểu thế nào nàng đều hiểu... cơ mà ráp chúng lại với nhau nghĩ chạy đi đâu hết rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!