Tình Tranh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mày về nhà họ Hà rồi mà còn…" – chứ kịp dứt câu, cái liếc mắt của Hà Bảo Dương khiến bà ta không thể nói gì thêm.
Hà Bảo Dương đổ mồ hôi: "Con muốn gì?"
"Toàn bộ sính lễ của nhà họ Vũ, và của hồi môn của cả hai"
Tình Tranh trợn mắt: "Mày quá đáng vừa phải thôi!"
Lâm Nhĩ Tích cười gian: "Vậy thôi, tôi sẽ làm đại thiếu phu nhân"
Tình Tranh quay sang Hà Bảo Dương: "Lão gia, chúng ta cứ việc gả con đi theo ý mình, Lâm Nhĩ Tích không có quyền lựa chọn"
Lâm Nhĩ Tích khoanh tay trước ngực, tựa người vào trong tường đắc ý: "Vậy sau đó tôi sẽ nói với nhà họ Vũ là các người tráo dâu. Nhớ cho kĩ, nhà họ Vũ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện gian dối trong hôn nhân"
"Hơn nữa…một là thỏa thuận công bằng, còn nếu mọi người ép tôi, tôi đành nói với L.t. là mình bị ức hiếp vậy…"
Cả ba người nghe xong đều đổ mồ hôi hột, Lâm Nhĩ Tích thật sự quá thủ đoạn.
"Thôi được, ta đồng ý với con" – Hà Bảo Dương lên tiếng.
Lâm Nhĩ Tích cười cười: "Được thôi"
Nói rồi cả ba người đều rời đi, sắc mặt ai cũng không tốt. Lâm Nhĩ Tích nhìn theo bọn họ, khuôn mặt nghiêm nghị.
Cô biết hết ý đồ của bọn họ. Đại thiếu gia là con ruột của phu nhân nhà họ Vũ, nếu về làm dâu của bà ta, sẽ đỡ bị chèn ép hơn làm vợ Nhị thiếu gia.
Cái thứ hai, Nhị thiếu gia nổi tiếng bị hoang tưởng, rồi chạm dây, nghe là hết muốn cưới làm chồng rồi.
Cái thứ ba, Đại thiếu gia là người có nhiều tỷ lệ thừa hưởng tài sản nhất. Tóm lại, họ muốn dành hết những điều tốt đẹp cho Hà Thanh Trà, cái gì xấu xa thì chừa cho cô.
Nhưng mà Hà Gia ơi Hà Gia, đâu có dễ dàng vậy, dù tôi xuất phát là con rùa, nhưng chưa chắc thỏ sẽ về đích trước đâu.
————–
Hai ngày sau, Lâm Nhĩ Tích xin về Lâm Bang một hôm. Hà Bảo Dương chưa trả 3 tỷ cho Lâm Long Đỉnh, không thể không đồng ý.
Tối nay cô sẽ thực hiện thêm một phi vụ với Lâm Kỳ Tích trước khi lấy chồng, nghĩ đến đã thấy vô cùng thú vị.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài tòa nhà SQ cao lớn, có hai người trẻ ngồi trong chiếc BMW sang trọng.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi, còn anh?"
Lâm Kỳ Tích nhếch mép đắc ý: "Còn cần phải hỏi?"
"Nhớ báo cho em sau khi xong việc"
- Lâm Nhĩ Tích dặn dò, cô cong đôi môi đỏ mọng, kiều diễm bước ra ngoài.
Hôm nay cô mặc bộ váy đen hai dây hở lưng. Váy dài chấm đất, xẻ tà một bên vô cùng quyến rũ. Bên cạnh đó, cô không quên khoác chiếc khăn cổ bằng lụa quen thuộc màu đen.
Mái tóc xoăn của cô buông thả tự nhiên, chúng cứ như có sức sống, trông cực kì mềm mại.
Lâm Nhĩ Tích thong thả bước vào trong nơi buổi dạ hội diễn ra. Vừa vào đến, cô đã thấy mục tiêu là lão già hơn năm mươi, đầu hai thứ tóc.
Lão già đang cười nói vui vẻ với những người khác, vừa nhìn thấy cô thì đôi mắt đã sáng rớ lên.
Lâm Nhĩ Tích cười gian bước về phía lão già: "Chủ tịch Trần, Mariam rất hân hạnh được gặp ông"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!