Anh im lặng vài giây, mắt đen sâu như giếng trời:
— Tìm khách sạn.
Tôi giật mình:
—
"Lục tổng… ban ngày mà… cũng không tiện lắm đâu?"
Lục Quang Tễ nhìn tôi như đang nhìn một sinh vật đến từ hành tinh IQ âm:
—
"Tôi có để sẵn đồ dự phòng ở cốp xe. Vào khách sạn thay đồ."
…
Tôi cúi gằm mặt, chỉ muốn đào hố chui xuống.
Lục Quang Tễ cầm quần áo bước vào phòng tổng thống nhìn ra sông.
— Cô đợi bên ngoài.
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt tôi.
Vốn định tranh thủ vào trong uốn éo vài chiêu, tăng điểm chán ghét với anh ta, thế mà… hết cửa rồi!
Tôi ngồi xổm trước cửa, bắt đầu nghĩ ra đủ cách chọc tức Lục Quang Tễ, thì nghe cạch — cửa bật mở từ bên trong.
—
"Vào đây ủi áo sơ mi." — nói xong, anh ta xoay người bước vào trong.
Ô hô, cơ hội tới rồi!
Nhưng vui quá hóa dại, chân tôi bị tê rần!
Tôi bất cẩn để chân trái vấp vào chân phải, thế là cả người bổ nhào thẳng về phía lưng Lục Quang Tễ.
Xong rồi, tôi sắp làm bỏng cái tổng tài làm bằng giấy này rồi!
Nhưng quán tính quá mạnh, tôi chẳng kịp phản ứng, còn anh ta thì đang quay lưng lại, không kịp tránh.
Thế là tôi ôm gọn lấy lưng Lục Quang Tễ một cái thật chắc nịch.
—
"Trần Diệc Diệc! Buông ra!" — Giọng Lục Quang Tễ lạnh lẽo, không chút thương tình.
Tôi cố gắng giữ thăng bằng, lập tức buông tay.
Anh ta theo phản xạ căng cứng toàn thân, nghiến răng, như đang chờ một cơn đau giáng xuống.
Qua một lúc, anh ta đưa tay sờ lên phần lưng áo chỗ tôi vừa ôm lấy, như đang xác nhận điều gì đó.
Rồi, đôi mắt sâu hun hút của anh ta gắt gao khóa chặt lấy tôi, từng chiếc cúc áo sơ mi màu đen được anh ta từ tốn cởi ra từng chiếc một.
Áo sơ mi đen, cơ bụng rắn chắc — hình ảnh trước mắt quá mức kích thích thị giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!