Sau một lát, Đường Phong đột ngột kéo tay lại, bắt thành trảo thế, giống như đang cầm một vật thể hư vô mờ mịt nào đó, một đốm sáng màu xanh đột nhiên bị kéo ra khỏi đầu của Liễu Phương Thanh, lập tức di chuyển không ngừng trên tay Đường Phong.
Đường Phong vừa động ngón tay, đốm sáng này lập tức chuyển tới trên ngón tay, giống như một con đom đóm, một con đom đóm xinh đẹp có chút âm trầm.
Đường Phong biết, đây chính là âm hồn tập hợp tinh khí toàn thân của Liễu Phương Thanh.
Đốm sáng này di chuyển một lát liền bắn thẳng về phía mắt của Đường Phong, Đường Phong vội nhắm mắt lại, tâm thần theo điểm sáng này di chuyển một đường tới đan điền, chỉ thấy tiểu khô lâu trong đan điền há miệng ra nuốt đốm xanh này vào bụng, từ đan điền đột nhiên sinh ra một cỗ năng lượng khổng lồ, rót vào bên trong kinh mạch.
Đường Phong nháy mắt liền có cảm giác thực lực gia tăng đôi chút, nhưng cũng không tăng nhiều lắm, chỉ tương đương với thành quả tu luyện của một ngày!
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Đường Phong không nén nổi vui mừng, lúc quay sang nhìn lại đan điền, trên xương cốt của tiểu khô lâu đã xuất hiện một điểm sáng màu lục.
Đường Phong kéo tâm thần tiến lại gần điểm sáng kia, còn chưa kịp tới gần, một lượng lớn thông tin mạc danh kỳ diệu liền ào ạt tiến vào trong đầu của Đường Phong, hơn nữa, những thông tin này cư nhiên lại chính là trí nhớ của Liễu Phương Thanh.
Bao gồm những gì Liễu Phương Thanh đã trải qua trong lúc trưởng thành, những chuyện phát sinh gần đây của Liễu gia, cùng với võ điển sở học của hắn.
Đường Phong bị những thông tin này làm cho quay cuồng, vội chạy ra khỏi đan điền, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Không ngờ khả năng ngưng luyện âm hồn còn có tác dụng này!
Đường Phong tự lẩm bẩm, khả năng ngưng luyện âm hồn của hắn, chính là để tu thập đủ năm âm hồn, mở Mị ảnh không gian, gia tăng thực lực cùng lấy được trí nhớ của âm hồn hoàn toàn là thu hoạch ngoài kế hoạch. Bất quá thu hoạch như vậy đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Kế tiếp, Đường Phong làm đúng cách đó, đem ba người còn lại toàn bộ ngưng tụ thành âm hồn.
Xem xét một chút trí nhớ của Liễu Phương Thiên, phát hiện hắn quả thực không nói dối, tên Tôn sử gì đó của Cự Kiếm Môn đúng là không nói cho hắn biết nguyên nhân vì sao phải giết Đường Phong.
- Sớm biết thế này thì đã không cần hỏi bọn chúng.
Lãng phí nhiều thời gian của thiếu gia như vậy!
Đường Phong có chút buồn bực.
Bất quá hiện tại mới giết được có bốn người, vẫn còn thiếu một người nữa mới có thể mở được Mị ảnh không gian, phải đi đâu tìm thêm một người nữa đây? đang lúc Đường Phong mãi phân vân, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, một thanh âm của nam nhân lập tức truyền tới:
- Phụ thân!
Đường Phong vội nấp vào phía sau cửa, trên tay nắm chặt phi đao.
chỉ lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử lớn hơn Đường Phong vài tuổi bước vào, ngoài miệng lo lắng nói:
- Cha, có hai hạ nhân bị người lạ đánh ngất tại giả sơn ngoài hoa viên sao lại có mùi máu?
Lời vừa dứt, hắn liền nhìn thấy thảm kịch trong phòng, phụ thân của mình cùng ba vị thúc thúc đang nằm trên vũng máu, nam nhân mở to mắt nhìn, sau đầu có một luồng gió lạnh đánh tới, hắn căn bản chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Đường Phong cắm phi đao vào sau gáy, tới chết cũng không nhìn thấy hình dáng của kẻ đã giết mình.
- Vừa đủ năm!
Đường Phong phủi phủi tay.
Vừa rồi lúc kiểm tra trí nhớ của Liễu Phương Thiên, Đường Phong cũng đã thấy qua người thanh niên này, hắn là con trai của Liễu Phương Thiên, cho nên có thể xuống tay không chút do dự.
Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!
ngưng luyện tinh khí của thanh niên này xong, rốt cuộc cũng kiếm đủ năm cái âm hồn.
Đường Phong đẩy cửa sổ nhẹ nhàng phóng ra ngoài.
Đôi nam nữ vừa nãy bị Đường Phong đánh ngất trong giả sơn đã bị phát hiện, hiện tại phòng vệ của Liễu gia chặt chẽ hơn lúc đầu rất nhiều. Đường Phong vất vả một hồi mới rời khỏi Liễu gia được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!