Chương 27: Đâm tên tiểu nhân nhà ngươi

Mặt Đường Phong liền lạnh tanh, không khỏi bĩu môi, quay sang nói với Bảo Nhi và Mộng Nhi đang đứng bên cạnh:

- Nhất định không được học theo cô ta.

Cả ngày chỉ trưng ra một biểu tình như thể có ai nợ tiền của cô ta vậy, sau này nhất định không lấy được chồng, tới chết vẫn là một lão xử nữ!

những lời này rất đả kích người khác, Bảo Nhi và Mộng Nhi đứng giữa, hết nhìn Đường Phong lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Lại, không đồng ý cũng không phản bác.

- Đường Phong!

Bạch Tiểu Lại dậm chân một cái, nghiến răng:

- Nếu như ta khôi phục thực lực, việc đầu tiên ta muốn làm chính là giết chết ngươi!

Mắt mình đúng là mù rồi, tối hôm đó sao lại nhất thời mềm lòng mà cứu hắn chứ? Sớm biết thế này thì cứ để hắn chết dưới tay Diệp Trầm Thu luôn cho rồi.

Đường Phong ha ha cười:

- Vậy thì tiểu nhân xin đợi đại giá!

Nhìn cái miệng cười cong cong như mảnh trăng non kia, Bạch Tiểu Lại hận không thể tiến lên một quyền đánh cho hắn nở hoa đầy mặt, gương mặt này thật sự là....

Anh tuấn quá mức!

Thấy Bạch Tiểu Lại tức tối bỏ đi, Mộng Nhi tiến lên kéo cánh tay Đường Phong:

- Tiểu Lại cô nương là người rất tốt, Phong thiếu gia nói chuyện với người ta quá khó nghe rồi.

Đổi lại là trước kia, Mộng Nhi căn bản không có khả năng làm mấy loại động tác thân mật thế này với Đường Phong, nhưng thông qua tiếp xúc dạo gần đây, ấn tượng của Đường Phong trong lòng hai nha đầu này đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng Bảo Nhi hướng nội hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, đứng một bên nói:

- Phong thiếu gia làm vậy hẳn là lý do của mình.

Đường Phong nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi, cười hì hì nói:

- vẫn là Bảo Nhi thông minh.

Mộng Nhi ở một bên cong cái miệng nhỏ nhắn lên rầu rĩ không vui.

- nữ nhân này thiên tính băng lãnh, đối với mọi thứ đều có cảm giác bài xích đạm mạc, hơn nữa hiện tại đã mất hết một thân cương khí, ta sợ cô ta sẽ sinh ra tâm bệnh gì đó, dù sao đi nữa cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đường Phong nghiêm nghị nói:

- Ta chọc giận cô ta như vậy là muốn cô ta nổi giận, để trong lòng cô ta sinh ra chút tức tối, sẽ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung.

Hai nha đầu nửa hiểu nửa không đứng cạnh gật gật đầu.

Đường Phong mỉm cười, Mộng Nhi và Bảo Nhi tuy có luyện qua vài thứ, nhưng thời gian tu luyện không nhiều, đương nhiên không hiểu những thứ như tâm ma. Một khi sinh ra tâm ma, nhẹ thì một thân thực lực tẫn phế, nặng thì biến thành điên dại.

- Hai người bình thường ở cạnh cô ta nhiều một chút, ta còn phải tận dụng thời gian tu luyện, tranh thủ sớm cho cô ta một tia hy vọng.

Đường Phong sau khi nói xong liền quay về với nghiệp lớn tu luyện.

Mấy ngày sau đó, những khi không tu luyện Đường Phong đều tranh thủ trêu chọc Bạch Tiểu Lại, mỗi lần như thế đều chọc cho nàng ta trừng mắt, nghiến răng, mở miệng chửi hắn vài câu cũ rích như vô sỉ, xú nam nhân gì đó, Đường Phong thì trưng ra vẻ mặt tươi cười hớn hở, da không đau thịt không ngứa, thoạt nhìn càng thêm chọc người nổi giận.

Đương nhiên, Đường Phong trêu chọc cũng có mức độ, chỉ chọc một chút cho nàng mắng chửi vài câu, phát tiết con giận là được. Kích thích nghiệm trọng hơn rất dễ có tác dụng ngược.

So với vẻ mặt đáng giận của Đường Phong mà nói thì việc một thân thực lực của nam nhân này gia tăng vô cùng nhanh khiến Bạch Tiểu Lại phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!