Diệp Bạch đối với ánh mắt của mọi người đương nhiên là hiểu được, bất quá cũng không biết làm sao. Loại tình huống này tất nhiên không thể tránh khỏi, mà vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không tham dự vào.
Cho dù là tình huống như thế lại xảy ra một lần nữa hắn cũng sẽ giải quyết như vậy, quyết không hối hận.
Sáu người đều có tâm cơ, đồng loạt cẩn thận hướng về phía trước. Mặc dù nói, trận chiến lúc này cũng đã lâu, có thể đã kết thúc nhưng không phải là sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.
Một khi hai mãnh thú không chết, hoặc chỉ bị vết thương nhẹ thì tất cả mọi người đều sẽ vì hành động điên cuồng này của mình mà gánh lấy hậu quả.
Lợi ích và nguy hiểm luôn song song tồn tại với nhau, lợi ích càng lớn thì nguy hiểm cũng càng lớn. Mà lựa chọn quyền lợi thì là do mỗi người nắm trong tay.
Làm hay không làm, làm như thế nào, tất cả đều dựa vào chính ngươi.
Lúc này, chỉ cần phía sau có bất kỳ một điểm gió thổi cỏ lay nào thì nhất định sáu người sẽ kinh hoảng mà bỏ chạy.
Tất cả mọi người đều đem trạng thái của mình đặt lên cao nhất, nhĩ lực, thị lực, toàn bộ đều đặt ở trạnh thái linh mẫn nhất, một khi phát hiện hai con mãnh thú còn tại chỗ hoặc không chết thì lập tức sáu người sẽ chạy trối chết.
Lúc đó, cho dù trước mặt có vạn lượng vàng, sáu người cũng không dám tới gần đó thêm bước nào nữa, đồ vật cho dù có tốt đến mấy, có quý giá đến mấy đi nữa thì cũng phải còn mạng mà lấy. Sáu người cứ thế bước đi, mỗi người không dám phát ra một âm thanh nào.
Dần dần, 1000 mét, 800 mét, 700 mét, 600 mét, 500 mét...
Mọi người càng lúc càng đến gần, nhưng địa phương đánh nhau giữa hai con mãnh thú vẫn không có một âm thanh nào phát ra.
Cứ như vậy, sáu người cứ càng lúc càng run sợ hơn mà bước tới, vừa bước đi vừa quay đầu lại, để tùy thời mà còn chạy trốn. Rốt cuộc, một lúc sau đã đến khu vực mà hai con mãnh thú chiến đấu.
Sau khi liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều hoan hô lên, bởi vì bên cạnh những cái cây lớn đổ gãy một cách hoang tàn, tàn phá cả một mảnh rừng, ở địa phương giữa cánh rừng đang hiện ra hai con vật lớn, đúng là hai cỗ thi thể của tam giai đê cấp ma mãnh thú, Tử Giác Cự Mãng và Phi Thiên Tuyết Thứu!
Chỉ thấy trên người của Tử Giác Cự Mãng, ở cái đầu lớn có mấy cái lỗ máu, máu từ mấy chỗ đó không ngừng róc rách chảy ra, nhuộm đen cả thi thể cùng mặt đất bốn phía, hình thành một cái đầm máu khủng bố giống như con mãng xà dài chừng mười trượng.
Ở trên cái vảy màu đen tử sắc của nó cũng hiện lên những vết máu loang lổ ở khắp mọi nơi, chỉ còn một số chỗ là hoàn hảo.
Mà ở giữa cái đầu của con Tử Giác Cự Mãng này, chỗ bị trúng một kích chí mạng có một cái lỗ lớn to bằng miệng chén, óc văng khắp nơi, hiển nhiên đó là chỗ bị Phi Thiên Tuyết Thứu đánh vào rất nhiều, cuối cùng bị nó tìm đúng cơ hội mà cho một kích trí mạng...
Mà bên kia là một vật thể màu tuyết trắng, dài cỡ chừng 3,4 mét, đúng là Phi Thiên Tuyết Thứu. Trên thi thể của nó hai cánh đã bị bẻ gảy, ở bụng có một lỗ máu chảy ra loang lổ khắp toàn thân, cái đầu đã bị cắn rơi qua một bên, rơi trên mặt đất.
Hai cánh trắng như tuyết ngọc của nó giờ chỉ còn có một nửa, dường như là bị vật nặng đánh gãy. Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân chính giết chết nó, nguyên nhân lớn nhất là ở trên đầu của nó.
Mặc dù không có mặt ở hiện trường, nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng được, lúc đó hẳn là Phi Thiên Tuyết Thứu tìm cơ hội đáp xuống, muốn mổ thẳng vào tâm não của Tử Giác Cự Mãng.
Nhưng Tử Giác Cự Mãng lại dưới sự đau đớn, hung uy thức dậy, dưới bờ vực cái chết không ngờ một phát cắn nát nửa cái đầu của Phi Thiên Tuyết Thứu, làm cho cả hai đồng thời tử vong. Hai con mãnh thú chiến đấu, dĩ nhiên là lưỡng bại câu thương, không một con nào còn sống!
Nhìn thấy loại tình huống này, mọi người đều hết sức vui mừng, hô hấp liền trở nên dồn dập. Nguy hiểm được giải trừ, hai con tam giai mãnh thú đều cũng đã bị chết không thể chết lại, mà ích lợi rất lớn ở ngay trước mắt, mấy người nhanh như chớp liền muốn vọt lên.
Nhưng lập tức, ánh mắt từ trên hai cỗ thi thể như hai ngọn núi nhỏ kia chuyển qua năm người đồng bọn của mình, trong ánh mắt nhất thời hiện lên quang mang ngoan độc.
Nháy mắt, Diệp Phá Kiếm khí trảm, Diệp Bất Phàm Xạ Nhật tiễn, Diệp Chân Hỏa cầu vẫn, Diệp Tang Liệt Diễm đao lập tức liền nhắm về phía người bên cạnh. Trong nháy mắt, hiệp nghị của sáu người đã sụp đổ, bỏi vì tham lam, bởi sự hấp dẫn trước mắt.
Hai cỗ thi thể của tam giai mãnh thú căn bản đều là vô giá, nếu như có thể có được thì chỉ sợ ngay cả Hoàng giai đê cấp công pháp cũng không phải là không thể. Đây chính là cao giai Huyền quyết Huyền Kỹ công pháp mà chỉ có một số ít ỏi hạch tâm đệ tử ở nội tông mới có thể học được!
Trên Thương Mang đại lục, tất cả công pháp chia làm tám cấp, nhất giai công pháp được gọi là Bạch bản công pháp, đó cũng chính là trụ cột công pháp mà mỗi người đều phải tu luyện. Nó được gọi là trụ cột Huyền khí quyết, hay trụ cột Huyền quyết.
Trụ cột Huyền quyết tổng cộng có tất cả mười tầng, là pháp quyết làm nền móng cơ bản cho tất cả Huyền giả, đạt được ba tầng thì là đê giai Huyền Giả, tới được khoảng sáu tầng là trung giai Huyền giả, tới chín tầng thì là cao giai Huyền giả, mười tầng thì gọi là đỉnh cấp Huyền giả.
Khi đó, có thể bắt đầu nếm thử Huyền khí hóa dịch, đánh sâu vào cảnh giới Huyền Sĩ.
Vô luận ngươi xuất thân, tư chất bối cảnh như thế nào, khi bước vào con đường tu luyện Huyền sĩ, bước đầu tiên học tập thì đều là trụ cột Huyền quyết này, không có bất cứ ai là ngoại lệ. Bởi vì trên Thương Mang đại lục mấy ngàn năm nay điều này từ lâu đã trở thành nhận thức chung của mọi người.
Chỉ có trụ cột Huyền quyết không hề có thuộc tính này, một Huyền sĩ tương lai mới có thể phát triển xa hơn. Có thể nói, trụ cột Huyền quyết là một thứ không thể thiếu đối với Huyền giả trước khi đạt tới cảnh giới Huyền Sĩ.
Trải qua hơn ngàn năm, được vô số kinh tài tuyệt thế cao thủ sửa chữa, trụ cột này đã hoàn toàn định hình, được coi là công pháp đặt nền móng tốt nhất cho Huyền giả, không thể sửa đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!