Chương 45: Chỉ hươu bảo ngựa​

"Chi nhánh Nhiếp Trương? Các ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ không biết chi nhánh sau khi bị trục xuất, nếu không được triệu hoán đến tuyệt đối không được phép tới sao?" 

Chứng kiến hai người vừa mới tới, sắc mặt Nhiếp Cường trầm xuống. 

"Thiếu chủ có lời mời chúng ta đến đây, chúng ta có việc cần bẩm báo với tộc trưởng..." Hai người vừa vào đồng thanh nói. 

"Hừ, một cái chi nhánh bị đuổi ra khỏi gia tộc thì có cái gì để bẩm báo, người đâu, đuổi ra ngoài!" Nhiếp cường lên tiếng.

"Được rồi, các ngươi có chuyện gì cứ việc nói, gia tộc nhất định sẽ thay các ngươi làm chủ!" Đại trưởng lão ngắt lời Nhiếp Cường, mở miệng nói. 

"Đa tạ Đại trưởng lão!" Người đến như được đại xá, hưng phấn vội vàng dập đầu. 

Nếu có người tinh mắt, có thể phát hiện ra người này trong lúc dập đầu lén lút nhìn Nhiếp cường nhẹ gật đầu, tựa hồ đại biểu cho sự tình đã thành công. 

"Ta là truyền nhân đời thứ ba của chi nhánh Nhiếp Trương, tên gọi là Nhiếp Giang, cùng chi nhánh Nhiếp Thiên duy trì mối quan hệ cũng không tệ lắm, một ngày nọ người trong chi nhánh chúng ta may mắn phát hiện Bồng Hinh Tuyết Liên ngàn năm tại Hà Lạc Sơn, ý định hái đem về, nộp lên cho tộc trưởng, hi vọng tộc trưởng có thể đột phá đạt tới Khí Tông cảnh, để cho Nhiếp gia chúng ta trở thành đệ nhất Lạc Thủy thành..." 

Nghe được Nhiếp Giang nói muốn đem Bồng Hinh Tuyết Liên ngàn năm dân lên cho tộc trưởng, tất cả trưởng lão trong điện đều nhẹ gật đầu thoả mãn. 

Một chi nhánh bị trục xuất khỏi gia tộc, rõ ràng có loại tâm tư này, coi như không tệ... 

"Đáng tiếc người trong chi nhánh chúng ta không có thiên phú đối với săn bắt dược vật, đi mấy lần đều để Bồng Hinh Tuyết Liên chạy thoát, vì vậy chúng ta liền tìm đến đệ nhất cao thủ hái thước ngày trước, Nhiếp Linh! Cũng cũng là phu nhân của chi nhánh Nhiếp Thiên, thê tử của Nhiếp Khiếu Thiên, mẫu thân của Nhiếp Vân!" 

Nhiếp Giang chậm rãi nói ra.

"Ân?" Sau khi nghe Nhiếp Giang nói, lại có liên quan đến chi nhánh Nhiếp Thiên, Nhiếp Vân, lông mày Đại trưởng lão không khỏi nhíu một cái. 

"Lúc ấy ta có việc không tiện ra ngoài phụ giúp, thê tử của ta và quản gia cùng với Nhiếp Linh đi đến Hà Lạc Sơn, ai ngờ... Ai ngờ một đi không trở về! Chờ hoài không được ta lần nữa tìm thê tử của ta, đến lúc tìm thấy nàng... nàng đã biến thành một cỗ thi thể!" 

Nhiếp Giang nói đến đây, nước mắt rơi như mưa. 

"Cái gì?" Nghe được việc đi hái dược lại bị biến thành thi thể, tất cả mọi người trong điện đều sững sờ. 

"Chứng kiến thê tử tử vong ta không thể tin được, liền đi đến chi nhánh Nhiếp Thiên muốn nhìn xem Nhiếp Linh như thế nào, lại phát hiện nàng sống rất bình thường như không có việc gì xảy ra, quay lại trên núi, cũng không tìm được Bồng Hinh Tuyết Liên nữa!" Nhiếp Giang nói tiếp. 

"Ngươi nói là Nhiếp Linh cùng thê tử ngươi, các nàng cùng nhau lên núi tìm kiếm Bồng Hinh Tuyết Liên, kết quả thê tử ngươi và bọn người hầu đều chết hết, Nhiếp Linh lại không bị gì?" Nhiếp Cường đột nhiên chen vào nói. 

"Vâng, cho nên ta hoài nghi sau khi Nhiếp Linh nhìn thấy Bồng Hinh Tuyết Liên liền nổi máu tham, bèn đem thê tử của ta và mấy người hầu đánh rớt xuống núi... Tộc trưởng, Đại trưởng lão, các ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta!" 

Nhiếp Giang nước mắt nước mũi tuôn trào, khóc rất thê thảm. 

"Vì tham đánh chết tộc nhân, quả thực tội không thể thứ, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ cho chi nhánh các ngươi một lời công đạo!" Nhiếp Hạo Thiên ngồi trên Vương Tọa liền đứng dậy, hất tay lên "Nhiếp Lãng trưởng lão, chi nhánh Nhiếp Thiên hiện nay còn nhiều điều kỳ quái, cử chỉ có vẻ ngông cuồng không xem ai ra gì, ta phái ngươi dẫn đầu đội hắc hộ pháp tiến đến truy nã bọn chúng, nếu có phản kháng, giết chết tại chỗ!" 

Đội hắc hộ vệ là một lực lượng cực tinh nhuệ tự chưởng quản của gia tộc Nhiếp Gia, từng thành viên đều có thực lực Khí Hải đệ ngũ trọng sơ kỳ, nếu đã động đến bọn hắn, thì chỉ toàn là việc đại sự của gia tộc, như là trưởng lão phản bội chạy trốn, Yêu tộc xâm lấn, hiện tại bởi vì bắt một cái chi nhánh Nhiếp Thiên lụng bại, tộc trưởng lại tự mình ra lệnh, đủ thấy rất coi trọng. 

"Tộc trưởng, sự tình còn chưa rõ ràng, những điều này đều là lời nói một phía của bọn hắn, phái hắc đội hộ vệ, giết chết tại chỗ tựa hồ có chút nghiêm trọng a!" Nghe được tộc trưởng đưa ra loại quyết định này, Đại trưởng lão do dự một chút, nói ra.

"Đúng vậy a, tộc trưởng! Nhiếp Khiếu Thiên chi nhánh Nhiếp Thiên đã từng vì gia tộc dành được vinh dự Lạc Thủy kim thuẫn, nếu như chúng ta trước còn chưa làm rõ sự tình đã phái hắc đội hộ pháp ra mặt, nếu việc này chuyền ra ngoài sẽ khiến tộc nhân phân nộ!" 

"Lạc Thủy kim thuẫn là ở phủ thành chủ tổ chức, tứ đại gia tộc được phép tham dự trận đấu, người đoạt giải Lạc Thủy kim thuẫn chẳng những có được vinh dự Vô Thượng, còn được Lạc Thủy thành thừa nhận thân phận cùng Địa Vị, nếu như chúng ta cứ như vậy bắt người, gia tộc khác sẽ nghĩ Nhiếp gia chúng ta như thế nào?" 

Mấy vị trưởng lão cùng đồng tình với Đại trưởng lão đồng thời nói ra. 

"Tộc trưởng làm rất đúng, có Lạc Thủy kim thuẫn thì thế nào? Có thể cống hiến cho gia tộc, đó là vinh dự của bọn họ, dựa vào điểm ấy tựu muốn làm gì thì làm sao…, nếu không trừng phạt thích đáng về sau còn ai xem gia tộc chúng ta ra gì?" 

"Loại chi nhánh này giử lại chỉ làm xấu gia tộc thêm, nếu phản kháng đem bọn chúng đánh chết thì quá tiện nghi cho bọn chúng rồi, ta nghĩ nên trực tiếp xét nhà tịch thu tài sản, sau đó đem toàn bộ người trong chi nhánh nhốt vào đại lao, tiến hành tra tấn!" 

Mấy tên trưởng lão đã bị Nhiếp cường chỉ thị, cũng điên cuồng phát biểu. 

"Tốt rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, mặc dù còn chưa xác định Nhiếp Linh có hại chết thê tử của Nhiếp Giang hay không?, nhưng Nhiếp Liễu đã bị nỗi nhục lớn như vậy, chắc có lẽ không dám ăn nói bừa bãi! Nhiếp Lãng trưởng lão chuyện này giao cho ngươi xử lý, hôm nay hội nghị đến đây kết thúc!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!