Trên bậc thang giữa đại sảnh, Đường La An nắm tay con gái từng bước tiến vào giữa tầm nhìn của mọi người, trở thành chú mục tiêu điểm, Đường La An vừa mở miệng, những tiếng rì rầm nho nhỏ liên miên dần dừng lại, những lời lưu ngôn xảo ngữ tràn lan trong thời gian nhập viện cuối cùng cũng coi như chính thức bị tuyên bố loại bỏ bằng hình ảnh nổi bật của hai cha con.
"Các vị, ngày hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Cẩm Cẩm, tôi tự đáy lòng rất cảm tạ vì sự có mặt của các vị hôm nay, đêm nay ngoài việc triển lãm các món bảo vật chính tôi đã sưu tầm trong nhiều năm, còn là triển lãm những món quà sinh nhật hằng năm tôi tặng cho con gái."
Trương Bàn chẹp chẹp miệng, mặt ước ao ghen tị:
"Có một ông cha hào phóng như vậy thật là hạnh phúc mà, anh chỉ cần có một cái là đủ thỏa mãn. Thực sự người này so với người khác, tức chết người. Đoạn lão đệ, chú nói xem phải không?"
Đoạn Hồi Xuyên chỉ mạn bất kinh tâm nhếch miệng cười: "Quà tặng này, giá trị không nằm ở bao nhiêu, mà là ở thiết kế tỉ mỉ, mất nhiều thời gian hoàn thành, xác thực làm người ước ao."
Bạch Giản cười hắc hắc nói: "Mỗi lần tổ chức sinh nhật, người nhà đều nấu mì trường thọ cho tôi ăn là tôi đã rất thỏa mãn."
Ngôn Diệc Quân giống như vô ý hỏi: "Đoạn lão bản trong lòng luôn nhớ sinh nhật em trai, chắc chắn vào ngày sinh nhật của anh, em trai anh cũng sẽ không qua loa?"
Đoạn Hồi Xuyên cười tủm tỉm nói: "Tiểu tử kia đi cái gì cũng không hiểu, cũng may luyện được một tay nấu ăn ngon, sinh nhật của tôi trùng vào đêm 30 âm lịch, mỗi lần đều kết hợp với ăn tết luôn, bớt được nhiều việc.
"Đêm 30…Advertisement / Quảng cáo Ngón tay khuất sau áo của Ngôn Diệc Quân hơi rung động, trên mặt bất động thanh sắc giãn ra mỉm cười:"Thực sự là ngày tháng tốt."
Đang khi nói chuyện, Đường La An đã nhắc người đem món quà thiết kế vì sinh nhật năm nay của con gái lên — một hộp vuông bằng nhung màu đen, hai chốt khóa vẫn đoan chính hợp lại, vì chưa được mở ra, ai cũng không nhìn thấy châu báu thần bí trong lời đồn.
Cơ hồ đúng lúc hộp quà được nâng lên, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên bị một luồng nóng thiêu đốt cảm giác thiếu chút nữa là bỏng da, cả người hắn chấn động, theo bản năng che vạt áo lại, dưới lớp quần áo mỏng manh, chiếc nhẫn vốn mang bên người từ nhỏ đang dán chặt lên ngực, không cần nhìn hắn cũng biết, hiển nhiên giờ khắc này món đồ đã xảy ra một loại biến hóa bất ngờ nào đó!
Chiếc nhẫn này rất quái lạ, cho dù đã bồi bạn với mình hơn hai mươi năm, Đoạn Hồi Xuyên cũng không hoàn toàn nắm rõ nó, chỉ biết đó là vật có lai lịch phi phàm, cùng huyết mạch tương liên tạo cảm giác thân cận, một thân bản lĩnh của hắn đều là từ trong nhẫn học tập được, giống như một cái như viện loại nhỏ thừa tái vô số tinh hoa tri thức truyền thừa.
Trương Bàn từng vô số lần truy hỏi Đoạn Hồi Xuyên học tập từ thần thánh phương nào, đều bị hắn cười ha hả lừa gạt cho qua, không ai có thể ngờ tới "sư phụ" hắn chính là cái thứ cổ giới chất phác này.
Đá quý màu tím khảm trên nhẫn bị một thứ thần bí nào đó hấp dẫn sáng lên, ánh sáng nhàn nhạt bị che dưới cổ áo, một chút ánh sáng không may lộ ra cũng bị tay Đoạn Hồi Xuyên gắt gao che lại, hắn từ từ nheo cặp mắt, chăm chú nhìn hộp quà màu đen kia, lướt qua tầng tầng chướng ngại, trong đầu nhìn ra một chút manh mối.
Hộp quà được Đường La An tự tay đưa đến trước mặt Đường Cẩm Cẩm, cô và cha mình cùng nở nụ cười ngọt ngào, tay mở hộp ra, một giây sau, vội thốt lên một tiếng kinh ngạc ngắn ngủi!
Mấy người quay phim xung quanh đã sẵn sàng như nghênh đón quân địch, nhắm ngay ống kính vào hộp châu báu vừa được lộ ra, hình ảnh khuếch đại trên mấy màn hình lớn nhỏ xung quanh không thể khoe hết cái đẹp của nó.
—— Đó là một cái dây chuyền có kim cương tím là thành phần chính, tua rua bạch kim buông tỏa xuống từ một đóa hoa hồng, hai cánh hoa mở ra hai bên, một viên kim cương hình thoi màu tím được khảm ở chính giữa bông hoa hồng, nó cũng không lớn, thậm chí so với phần lớn kim cương bày trong đại sảnh có phần nhỏ hơn, lại khiến cho hầu hết khách mời kinh ngạc không thôi.
Dĩ nhiên không phải bởi vì nó được thiết kế hoàn mỹ đến cỡ nào, bảo thạch đẹp đến cỡ nào, mà chỉ bởi vì —— nó đang phát sáng.
Không phải do khúc xạ từ ánh đèn, cũng không hề có thiết bị công nghệ cao được giấu bên trong, viên bảo thạch này xác xác thực thực là đang tự thân phát tán ra ánh sáng mắt thường có thể nhìn.
Phút chốc nhìn thấy, đôi đồng tử tối màu của Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên co rút rất nhanh!
"Thực sự là thần kỳ, cõi đời này còn có kim cương tự phát sáng sao?"
"Nhất định là do tia sáng từ đèn, cố làm ra vẻ bí ẩn."
"Nghe đồn viên bảo thạch này có thể trừ tà giữ nhà mang đến tài vận, chẳng lẽ là thật?"
"Ngài đây cũng tin? Tám phần mười là cố ý tung tin."
Đại sảnh yên tĩnh lần thứ hai bị tiếng bàn luận dồn dập nhấn chìm, Đường Cẩm Cẩm bị thuyết phục bởi ánh sáng mông lung, không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa, mừng rỡ không thôi:
"Ba, đây chính là quà cho con? Nó đẹp quá, ba làm cách nào để nó phát sáng vậy?"
Đường Cẩm Cẩm tò mò ngẩng đầu, chỉ thấy cha mình nghiễm nhiên đứng hình chau mày, chuyện bảo thạch phát sáng này hiển nhiên cũng là ngoài ý liệu của ông.
"Chuyện này…" Đường La An trong thời gian ngắn cũng không biết nên giải thích thế nào, ông tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn tới bảo thạch trầm xuống, bộp một phát đóng hộp quà lại.
Một cơn gió đột ngột xuất hiện trên cửa sổ đã được đóng chặt, thổi bay rèm cửa sổ mềm nhẹ, thổi rung rinh đèn thủy tinh đang treo lơ lửng, thổi đến mái tóc dài nhu thuận của Đường Cẩm Cẩm, thời điểm thổi đến trước mặt Đường La An bỗng hóa thành cơn lốc cuồng bạo, như có một loại xung kích nào đó nổ tung, làm cả người ông bị hất bay ra ngoài!
Chiếc hộp đen đựng sợi dây chuyền văng ra, ở giữa không trung lăn lộn mấy vòng, được một đường sức mạnh vô hình nâng lên, uyển chuyển như tờ giấy bay lượn tiện đà vững vàng mà rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!