Chương 49: Chuyện cũ của Ngôn Diệc Quân

Từ trong nhà gỗ đi ra là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mặc áo váy dài màu đen, tóc dài đen nhánh như tơ lụa chảy qua đầu vai.

Nhà gỗ không mở cửa sổ, tia sáng ảm đạm, ánh mặt trời nóng bỏng từ ngoài cửa đâm vào, soi sáng ra một gương mặt tái nhợt tiều tụy, như đã lâu không gặp nắng, tia sáng quá mức cường liệt làm nàng không chịu được mà phải giơ tay lên che mắt.

Không nghi ngờ chút nào, nàng rất đẹp, năm tháng gian nan vẫn chưa lưu lại vết tích nào trên khuôn mặt này, mặc dù không có một chút phấn son, không áo tơ trắng giày vải, cũng khó dấu dung mạo thanh lệ tuyệt luân, trong ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, tinh tế, đẹp như ngà voi điêu khắc thành.

Ánh mắt nàng bình tĩnh, nhìn qua từng khuôn mặt thôn dân, môi đỏ khô héo mím chặt, mặt mày tươi đẹp lạnh lùng, như sương như tuyết.

Mọi người đang im lặng chuẩn bị chất vấn, theo bản năng lui về sau một bước, ánh mắt chột dạ dịch ra, không dám đối diện, vài người đàn ông cúi đầu xuống, lại len lén liếc mắt nhìn nàng.

Đoạn Hồi Xuyên cũng nhìn cô gái xa lạ này, chú ý phía sau váy nàng hơi rung nhẹ một chút, lộ ra một cái đầu bé trái tầm sáu, bảy tuổi, như đúc từ ngọc, thừa kế bảy phần mỹ mạo của mẹ.

Bé trai vóc người gầy yếu, lẳng lặng đứng phía sau mẹ mình, lôi kéo váy nàng, thần sắc cũng yên tĩnh đoan hòa giống nhau, chỉ khác là đứa trẻ có thêm sự bướng bỉnh cùng ngây thơ.

Đoạn Hồi Xuyên tinh tế đánh giá đứa bé này, mơ hồ cảm thấy ngũ quan có chút quen mắt, nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở chỗ nào.

Trưởng thôn dẫn đầu thấy đoàn người bị khí thế cô nhi quả phụ dọa phát sợ, lập tức căm ghét, trong lòng giận dữ, giơ giơ đuốc lên trước, quát mắng một tiếng:

"Chính là yêu phụ vu tộc này! Che giấu thân phận, trốn ở trong thôn chúng ta hại người! Mọi người không nên bị bề ngoài của ả lừa! Vu nữ am hiểu nhất chính là trò đầu độc lòng người!"

Advertisement / Quảng cáo

"Không sai!" Trong đám người đi ra một thôn phụ mặt buồn bã, đánh bạo đẩy người trước ra, gắt với người phụ nữ kia, trừng mắt, cực kỳ oán hận:

"Sau khi nữ nhân này đến, trong thôn hàng năm nạn hạn hán, các vị không cảm thấy kỳ quái à? Nghe nói dư nghiệt vu tộc đều là tội nhân, mang tới cho người khác nguyền rủa và bất hạnh! Bọn họ ở bề ngoài nhìn rất đẹp, kì thực lòng dạ độc ác, đều là yêu ma quỷ quái, chuyên môn câu dẫn nam nhân, chọc giận tới trời cao, mới có thể gặp họa diệt tộc!"

Lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng thầm thì nhỏ: "Trước khi cô ta tới, trong thôn cũng thường xảy ra đại hạn mà…"

Thôn phụ giận tím mặt, vọt tới bên cạnh người đàn ông kia nắm lỗ tai, tàn nhẫn mà vắt:

"Tôi biết ngay đồ ma quỷ anh có một chân với con yêu phụ vu tộc này mà, bị ả đổ thuốc mê hay sao mà thay ả nói chuyện! Các ngươi xem đi! Còn nói yêu nữ này là người tốt không? Nhìn trượng phu của tôi bị ả mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi! Ngày hôm nay nếu như không đánh đuổi ả, chồng và con trai mọi người nói không chắc cũng sẽ bị ả mê hồn!"

"Đầu thôn con trai lão Trương gia mấy ngày trước chết không minh bạch, một đêm trước khi chết tôi còn thấy đứng ở cửa nhà ả, nghe nói Vu tộc nhân đều biết vu thuật, có thể thần không biết quỷ không hay giết chết người! Con trai lão Trương thật là thảm…"

Các thôn dân nhất thời bảy miệng tám lời bắt đầu nghị luận, trưởng thôn cao giọng nói: "Các vị, mọi người đừng quên, vu tộc đắc tội Long tộc, cõng tội lớn, vạn nhất để ngoại nhân biết thôn chúng ta chứa chấp dư nghiệt vu tộc, lan truyền ra ngoài, Long tộc phái người trả thù, chúng ta làm sao gánh vác được?"

"Đúng vậy! Không bằng trói bọn họ lại, giao cho Long tộc xử lý!" Quần chúng xung quanh đều xúc động, dồn dập la hét muốn đuổi cô nhi quả phụ này đi.

Bé trai nắm thật chặt váy của mẹ trong tay, ngẩng đầu nhìn lên gương mặt lạnh lùng của mẹ mình, đôi mắt đen trong suốt lộ ra một tia mờ mịt.

Tuy rằng tuổi nhỏ, nó cũng có thể cảm nhận được rõ ràng ác ý từ bốn phương tám hướng bức ép tới, ác độc cùng sợ hãi hiện ra rõ rệt, tới như bài sơn đảo hải, nó không hiểu, rõ ràng mẹ con hai người chẳng hề làm gì cả, tại sao những người này mỗi người đều hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Nó chỉ cảm thấy hoảng sợ luống cuống.

Trưởng thôn đắc ý thả đuốc trong tay xuống, híp mắt, tham lam nhìn gương mặt đẹp đẽ, âm thầm nuốt ngụm nước bọt.

Nữ nhân này, không thú vị, chính mình có lòng tốt thu lưu bọn họ, lại không nhớ báo ân, quả phụ như ả mà lọt nổi vào mắt xanh, được chính mình nạp vào phòng rõ ràng là phúc phận của ả, vậy mà chết sống không chịu đáp ứng!

Nghĩ tới đây, trong đầu trưởng thôn một trận hỏa khí, đối phương là vu nữ, nói không chắc thật sự sẽ dùng vu thuật, gã cũng không dám mạnh bạo, không thể làm gì khác hơn là trong bóng tối khuyến khích những người khác đã đi vào khuôn phép, nhiều người như vậy, còn sợ không bắt được một cô gái yếu đuối sao?

Hừ, chờ người trói lại, còn không là tùy ý mình bóp méo xoa tròn? Vu nữ thì thế nào? Đã từng cao cao tại thượng như vậy, là một tồn tại mà tiểu dân nơi biên thùy như bọn hắn không thể thấy, nhưng hôm nay vu tộc đều diệt tộc, còn hi vọng có người thay dư nghiệt này ra mặt hay sao?

Trưởng thôn vừa nghĩ tới dáng người vu nữ, bụng dưới nhất thời hỏa thiêu hỏa liệu, ánh mắt nhìn nàng càng không hề che giấu.

Đoạn Hồi Xuyên bàng quan một bên yên lặng xem bi kịch đầy ngu muội phiến diện và cay nghiệt này, mặc dù không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng thần sắc động tác biểu lộ ra ác ý rất là rõ ràng, hắn không quen biết hai mẫu tử này, nhưng lúc còn nhỏ đồng dạng gặp tai ách, làm cho hắn âu sầu trong lòng, không kìm lòng được sinh ra một luồng thương hại đồng bệnh tương liên.

Mặc dù vậy hắn vẫn như cũ giống như một tia cô hồn trôi lơ lửng, một người ngoài cuộc hoàn toàn, ngay cả nghĩ muốn đẩy mấy thôn dân không ngừng áp sát này ra cũng không làm được.

"Cẩn thận! Ả biết vu thuật!" Trưởng thôn hô to một tiếng, chẳng biết lúc nào, gã từ người cầm đầu thành trốn trong đám người: "Mọi người cùng nhau tiến lên, chúng ta nhiều người!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!