Chương 41: Mèo đen dễ thương

"Mèo?" Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc nhướng mày, vừa nãy phát hiện động tĩnh trong nháy mắt, hắn suy tư rất nhiều khả năng, vạn không ngờ tới sẽ là một con mèo nhỏ.

"Chắc không phải là đại yêu kì quái gì đi?"

Đoạn Hồi Xuyên nghi ngờ ngồi xổm xuống, thử thăm dò tóm chặt da sau gáy nó, nhấc lên, bất ngờ con mèo nhỏ hết sức dịu ngoan, một chút tính khí mèo hoang cũng không có, tứ chi giãy giãy một chút, rồi như bé ngoan tùy ý đối phương thao túng.

Đoạn Hồi Xuyên thấy nó vô cùng đáng thương, nhất thời nhẹ dạ, quyết định buông tha con vật chỉ đi lạc này.

Đèn phòng an ninh bỗng nhiên sáng lên, một bóng người lảo đảo đi ra, ước chừng là đi tiểu đêm, ánh đèn pin rọi trên đất, chiếu sáng một góc trạch viện.

Đoạn Hồi Xuyên tiện tay nhét con mèo nhỏ vào trong ngực, trở lại trước cửa chính đường, khóa cửa điện tử lại như cũ, xác định không có để lại kẽ hở, im hơi lặng tiếng rời khỏi từ đường Đoạn gia.

Hắn lướt thật nhanh qua những bóng cây lay động, thẳng đến lúc cách từ đường một chỗ đất trống không xa.

Ánh trăng lương bạc chiếu xuống thảm cỏ, soi sáng ra vài vết tích bị đốt cháy, cùng màu máu đỏ sậm đọng lại ——hai con giao nhỏ bị hắn trói ở đây mặt khác đã không thấy bóng dáng.

Chết rồi? Hay là chạy trốn? Không đúng, hai con giao này thực lực thấp, tuyệt đối không thể tránh thoát lôi khóa của mình.

Đoạn Hồi Xuyên nheo mắt lại, trong không khí mơ hồ lưu lại màu xanh sẫm của nguyền rủa vu lực, tỏ rõ kết cục bi thảm của hai thuộc hạ xui xẻo này.

"Chẳng lẽ có người giúp ta diệt khẩu?"

Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra: "Tại sao phải giúp ta? Vậy là,  vẫn còn một thế lực khác trong bóng tối dò xét ta?"

Cũng được, manh mối quá ít.

Đoạn Hồi Xuyên tạm bỏ qua nghi vấn khó giải này, toàn lực chạy xuống núi, lúc này chân trời phía đông đã mơ hồ sáng lên một đường xám trắng, nếu như trước bình minh không kịp trở về, vạn nhất gọi người phát hiện, tóm lại có chút phiền phức.

Advertisement / Quảng cáo

Huống chi, Ngôn Diệc Quân đang lo lắng.

Gió đêm như đao quất trên mặt, cắt tới đau đớn, Đoạn Hồi Xuyên trong lòng suy nghĩ có người đang chờ hắn, mấy cơn đau tựa hồ cũng biến thành tiếng thúc giục thầm lặng, thúc nóng trái tim lạnh lẽo cứng rắn của hắn.

Hắn trở lại khách sạn vừa kịp lúc tờ mờ sáng, bốn phía vẫn còn trong giấc ngủ say, hồ nước trơn nhẵn như gương, chứa ánh trăng từ từ xuống núi, giống như một chiếc đèn đang nhảy vào mặt nước.

Con mèo nhỏ hắn nhặt được im lặng vùi ở trong lồng ngực ấm áp, co lại thành một nhúm, dọc theo đường đi ngoan ngoãn yên tĩnh, cho dù bị gió núi táp, cũng không có phát ra nửa tiếng kêu sợ sệt.

Nếu không có nhiệt độ ấm áp từ người nó, Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ muốn hoài nghi, tiểu tử này có phải là chết cứng hay sợ choáng váng rồi không.

Đoạn Hồi Xuyên mạnh mẽ nhanh chóng dứt khoát trèo lên ban công, chuyện đầu tiên là muốn đi tới cửa sổ phòng Ngôn Diệc Quân.

Con mèo nhỏ vẫn luôn dịu ngoan vào lúc này từ trong lồng ngực của hắn nhảy xuống, cắn ống quần hắn.

"Làm sao?" Đoạn Hồi Xuyên không rõ vì sao đành ngồi chồm hỗm xuống, con mèo nhỏ lập tức đến gần, duỗi đầu lưỡi hồng hồng ra liếm liếm ngón tay của hắn.

"A, mày đói bụng?

"Đoạn Hồi Xuyên thuận miệng hỏi, cũng không hi vọng được trả lời, con mèo nhỏ lại đáp lại một tiếng mềm mại, liếm càng hăng say. Đoạn Hồi Xuyên bị đầu lưỡi liếm đến yếu mềm nửa bên xương cốt, hắn mới chỉ nuôi Chiêu Tài không phải thú cưng thôi, thằng nhóc kia từ trước đến giờ chỉ biết lấy mỏ mổ hắn, có bao giờ được hưởng thụ qua sự dễ thương thế này."Hết cách với mày rồi, để tao tìm đồ ăn cho mày."

Đoạn Hồi Xuyên mỉm cười, ôm lấy con mèo nhỏ về phòng của mình, Ngôn Diệc Quân lúc này chắc chắn vẫn còn ngủ say, buổi sáng tự nhiên sẽ gặp, cũng không tất vội vã nhất thời nửa khắc này.

Ngắn ngủi một buổi tối, liên tiếp xảy ra quá nhiều sự bất ngờ, tâm thần Đoạn Hồi Xuyên căng thẳng cao độ, cơ hồ vẫn chưa có một phút thả lỏng, bây giờ nằm ngửa trong giường lớn mềm mại, đại não vốn nên bị cơn buồn ngủ chiếm cứ lấy, lại vẫn cứ hoạt động công suất cao, không nghỉ ngơi được.

Trong phòng ngủ tối tăm, một chút ánh trăng tàn giãy dụa xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào.

Đoạn Hồi Xuyên ở trong bóng tối mở to mắt, nhìn chăm chú như đốt cháy trần nhà, mà cũng không nhìn cái gì cả.

Con mèo đen nhỏ không chịu đi ngủ trong ổ bày ngoài ghế, nhất định phải nhảy lên giường chen vào hõm cổ Đoạn Hồi Xuyên, sát bên thân thể hắn vê thành một cục lông ấm áp, được hắn thỉnh thoảng xoa xoa lông tơ trên đầu, thoải mái đánh một giấc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!