Chương 36: Phong Thủy đại sư?

Tuy rằng đã hơn mười năm chưa gặp, nhưng Đoạn Doãn Chính liếc mắt một cái là nhận ra tên nghiệt chủng làm cả Đoạn gia hổ thẹn này!

Nó dĩ nhiên chưa chết?

Còn sống rất tốt, thậm chí bây giờ lại thân thiết bên trận doanh Phương gia, đối địch với Đoạn gia! A, chẳng lẽ là cảm thấy chính mình cánh cứng rồi, ôm cái đùi lớn Phương gia, quay lại báo thù sao?

Đoạn Doãn Chính trầm mặt, thần sắc phức tạp nhìn Đoạn Hồi Xuyên, trước mắt không phải là lúc ôn chuyện, ông lạnh lùng nhìn đối phương một lần cuối cùng, để không cho người nhà họ Phương phát hiện dị dạng, ông quyết đoán dời tầm mắt ra chỗ khác, xa cách khách khí hàn huyên với Phương Dĩ Chính.

Trước khi lên núi, trong lòng Đoạn Hồi Xuyên nguyên bản có mấy phần mâu thuẫn cùng do dự, nhưng hôm nay đối mặt với Đoạn gia, hắn đột nhiên cảm thấy, chỉ đến như thế, dưới ánh mắt khiếp sợ của cha ruột hắn cũng chỉ bình tĩnh mà đối diện.

Tâm trạng lạnh lẽo cứng rắn như giếng cổ đã chết, cũng không vì "người thân

"căm thù mà cảm thấy thương tâm hay cừu hận, cũng không vì lâu ngày gặp lại mà sản sinh chút kích động vui sướng nào, chỉ còn lại triệt để lạnh lùng và kiêng kị. Bởi vì không ôm mong đợi, cho nên cũng sẽ không có thất vọng. Đoạn Hồi Xuyên thờ ơ lạnh nhạt nhìn song phương dối trá thăm hỏi, tâm tư lướt qua người nhà họ Đoạn, bay đến một viên đá không biết tên đang ở góc nào đó trong từ đường. Nếu đến một chuyến, không thể không có thu hoạch."Đoạn tổng, chúng ta từ xa tới, không mời chúng ta vào dâng nén hương sao?

"Phương Dĩ Chính ngoài cười nhưng trong không cười đưa ra yêu cầu. Chủ nhà họ Đoạn hiển nhiên không có ý định này, ông ta ha ha cười cười, chuyển đề tài:"Kỳ thực tôi vốn cũng đang muốn tự mình đi gặp Phương Đổng, nếu ngày hôm nay đã gặp mặt, đơn giản nói thẳng luôn, vậy là tốt nhất."

Rốt cục nói đến chuyện chính, Phương Dĩ Chính ánh mắt ngưng lại, cười lạnh nói: "Tôi cũng đang có ý đó."

"Thật vừa vặn, đúng rồi, Phương Đổng khả năng chưa biết, để tôi giới thiệu cho ngài một vị cao nhân." Đoạn Doãn Chính không để ý tới sự không vui trên mặt đối phương, đi tới bên đạo sĩ áo xám, cười nói: "Vị này chính là đệ tử đích truyền đại danh đỉnh đỉnh của Long Hổ sơn, cao đồ chưởng môn đời trước, Trương Khâm thiên sư."

Phương Dĩ Chính híp mắt, da mặt lại co rút, tận lực quên đi phẫn nộ bị đào tường, để cho mình biểu hiện càng thêm lễ kính chút: "Đoạn tổng sợ là quý nhân hay quên chuyện xưa, Trương Khâm thiên sư từng là khách quý Phương gia tôi, tôi làm sao lại không quen biết, ha ha, nhiều năm như vậy không gặp, thiên sư vẫn như năm đó, càng sống lại càng trẻ ra, không giống tôi, người đã trung niên bách bệnh quấn thân mất rồi."

"Nơi nào, Phương Đổng phong thái vẫn như trước."

Trương Khâm hơi lộ ra vẻ tươi cười, tuy rằng nhìn qua lạnh nhạt, mà âm thanh hòa hoãn rất nhiều.

Đối với việc mình đứng ở Đoạn gia lão cũng không thấy có gì phải xin lỗi Phương gia, dù sao lúc đó Phương gia cầu tới cửa, cũng không nói rõ vẹn toàn, nếu bị nhờ làm hộ, thì lựa chọn bên thù lao càng cao hơn chính là tự do của lão, huống hồ Đoạn gia còn đáp ứng sau khi chuyện thành công sẽ bỏ vốn tu sửa Long Hổ sơn đạo quan, nhưng lão cũng có thể hiểu được sự căm tức của Phương Dĩ Chính, vì thế mà ngôn từ nói ra khách khí chút.

Advertisement / Quảng cáo

"Thì ra hai vị biết nhau." Đoạn Doãn Chính giả vờ ngoài ý muốn ồ một tiếng, cười nói:

"Vậy càng tốt, khi nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Phương Đổng, Trương Khâm thiên sư bản lĩnh khẳng định ngài cũng đã biết, trước đây tôi đã sớm nói với ngài, vị trí từ đường hai nhà có xung đột, lúc đó ngài không tin, hiện tại có Trương Khâm thiên sư ở đây, ngài không thể không tin đi?"

Ở phía sau ông ta, người nhà họ Đoạn trên mặt cùng một thần sắc chung mối thù, phảng phất như thể Đoạn gia gần đây mọi việc không thuận, gia nghiệp khai thác dừng lại không tiến lên, đều là do Phương Dĩ Chính ban tặng, muốn dùng việc này chứng minh tuyệt đối không phải là do họ không biết tiến thủ.

Đoạn tam gia ánh mắt lạnh nhạt, lúc đảo qua mặt Đoạn Hồi Xuyên lại càng thêm khó coi mấy phần.

Phương Dĩ Chính đương nhiên biết Trương Khâm lợi hại, không đề cập tới sức hiệu triệu tại Đông Nam đạo, chuyện linh dị năm xưa ở quặng mỏ, ông là tận mắt chứng kiến qua.

Chủ nhà họ Đoạn son sắt thề thốt, còn kéo đến Trương Khâm trợ trận, Phương Dĩ Chính không ngừng nhíu mày, tâm lý có mấy phần dao động —— vạn nhất chuyện bị Tổ Từ nhà mình hút long khí là thật thì sao? Vậy ông có nên chuyển hay là không?

Không được, coi như là thật, chính là nhà mình phát hiện trước, Tổ Từ cũng là cha mình sớm xây xong, muốn di chuyển mộ phần cũng phải là Đoạn gia di chuyển! Dựa vào cái gì bá đạo như vậy, đây không phải là trắng trợn bắt nạt người sao?!

Phương Dĩ Chính thần sắc nhiều lần biến hóa, cuối cùng hóa thành một tiếng ha ha: "Đoạn tổng lời này không đúng rồi, trăm nghe không bằng một thấy, tuy nói Trương Khâm thiên sư chính là đắc đạo cao nhân, mà chuyện phong thủy long huyệt này, cũng không phải đơn giản như vậy, thật là khéo, tôi đây cũng có hai vị cao nhân, giới thiệu cho Đoạn tổng quen biết một chút?"

Không chờ Đoạn Doãn Chính tỏ thái độ, ông hớn hở đi đến chỗ Hải Nguyên cư sĩ và Đoạn Hồi Xuyên, cười híp mắt nói: "Vị này chính là Trường Xuân quan Hải Nguyên cư sĩ, Trường Xuân quan chi danh không cần tôi nhiều lời, Đoạn tổng nhất định có nghe thấy, còn vị trẻ tuổi này, là một tiểu hữu mới kết giao gần đây, mà bàn luận đến phương diện kiến thức phong thuỷ cùng khả năng, có thể nói là đại sư, tuổi còn trẻ càng là tiền đồ vô lượng."

Bạch Giản cùng hưởng quang vinh ra sức gật đầu.

Đoạn Hồi Xuyên lúc thường nghe Bạch Giản nịnh hót quen rồi, đối với lời thổi phồng ấy cũng không cảm thấy e lệ gì, cười mỉm thản nhiên hưởng thụ.

Không đề cập tới Đoạn Doãn Chính sau khi nghe thấy đối phương giới thiệu Đoạn Hồi Xuyên, thần sắc hỗn hợp hoang đường buồn cười cùng không rõ ràng, con thứ hai Đoạn Minh Thần phía sau ông ta nửa ngày không hé răng bây giờ không nể mặt mũi trực tiếp xì cười ra tiếng ——

Cậu nhớ mặt người này, chính là người ngày đó nhìn thấy ở tửu trang của Ngôn Diệc Quân, cái tên này cũng thật là đùi ai lớn cũng ôm mà!

"Hắn? Phong thủy đại sư? Cười chết người." Đoạn Minh Thần khinh thường cười lạnh nói:

"Tôi nói Phương Đổng, ngài coi như muốn tìm người đến lên lôi đài với Đoạn gia, cũng nên tìm người đáng tin đi, Trường Xuân quan còn chưa tính, lại thêm chó mèo từ chỗ nào chui ra nữa? Ngài đặt bọn họ một cùng chỗ, chẳng lẽ là thịnh danh của Trường Xuân quan không đáng tin? Hay là chỉ cùng trình độ với một tiểu tử chừng hai mươi vắt mũi chưa sạch? Việc di chuyển mộ phần, nhà tôi đã đủ nể mặt ngài, năm triệu mua một khối núi hoang nhỏ như vậy, đừng có không biết phân biệt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!