Thần sắc Đoạn Hồi Xuyên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ màu xanh hiện ba chữ "Tôi nghĩ anh", tâm lý lạnh thật lạnh, kiêm thêm thấp thỏm bất an.
Hiện tại rút về có còn kịp không?
Chính lúc hắn đang khó khăn di chuyển ngón tay, thử nghiệm xóa tin đã gửi, một cái tin mới đúng lúc nhảy ra.
Ngôn Diệc Quân: Là tôi sao?
Nhanh như vậy đã bị nhìn thấy? Cái tên này chẳng lẽ lúc nào cũng cầm điện thoại di động?
Đoạn Hồi Xuyên mím môi, ngón tay luồn vào tóc phiền não xoa xoa, nhận được tin nhắn của đối phương, hắn thở ra một hơi, tự dưng càng thêm buồn bực.
Viện trưởng anh làm sao vậy?
Khó tin đến như thế à? Cư nhiên hoài nghi không phải là mình…
Đoạn Hồi Xuyên trở người, tức giận nhắn lại ba chữ: ừ, là anh.
Chậm đã —— này chẳng phải là thừa nhận chính mình nghĩ tới anh ta?
Đoạn Hồi Xuyên tự tát một cái, thừa dịp chưa gây ra hiểu lầm lớn hơn, nhanh chóng chắp vá lại: Mới vừa rồi nhất thời tay trượt, tôi là nói, tôi không sao, đêm nay văn phòng không có người, tôi ở Phương gia.
Câu nói này tựa hồ làm Ngôn Diệc Quân tiêu hóa một hồi lâu, không thấy lập tức hồi tin.
Vì vậy Đoạn Hồi Xuyên cứ như thế nằm úp sấp trong ổ chăn như một cục mụn, ngây ngốc chờ đợi điện thoại di động yên lặng nhảy ra một hàng chữ nhỏ.
Trong phòng ngủ chỉ sáng một chiếc đèn mờ ảo.
Ngôn Diệc Quân lẳng lặng nhìn tin nhảy ra trên màn ảnh, ngón tay cái dịch đến chỗ xóa, xóa ba chữ "tôi cũng vậy" đi, màn hình sáng trắng chiếu rọi mặt của y biến ảo không ngừng.
Ngôn Diệc Quân:
Anh ở Phương gia là do có ủy thác gì mới sao?
Nhận được tin tức Đoạn Hồi Xuyên bỗng cảm thấy phấn chấn: Có một đại ủy thác, có khả năng mấy ngày liền tôi không về, ngày mai sẽ đi xem Tổ Từ Phương gia.
Ngôn Diệc Quân:
Vậy anh nghỉ sớm một chút, tôi không quấy rầy anh nữa. Advertisement / Quảng cáo
Ngón tay Đoạn Hồi Xuyên do dự xẹt qua bàn phím, còn muốn nói thêm, mà cuối cùng không tìm được câu chuyện, đành phải coi như thôi, gõ vài chữ: Anh cũng đi ngủ sớm một chút.
Hắn đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường đợi một phút chốc, xác định không có tin nhắn mới, không nhịn được cầm điện thoại di động lên gửi thêm một tin chúc ngủ ngon.
Như là gặp phản xạ có điều kiện, một chữ ngủ ngon rất nhanh được gửi lại.
Hắn nhìn chằm chằm hai chữ trong phút chốc, đột nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này quái quái chỗ nào.
Mà tâm tình không rõ vì sao vui vẻ rất nhanh, đơn giản cũng không nghĩ đông nghĩ tây nữa, mâu thuẫn với Đoạn gia cũng quên đến không còn một mống, một lần nữa chui vào ổ chăn, đắc ý đi gặp Chu Công.
Bên kia, Ngôn Diệc Quân nhìn điện thoại di động dần dần mất đi ánh sáng, hiếm thấy ngây ngẩn một hồi.
Ngón tay của y vô ý thức xẹt qua tin nhắn lỗi "Tôi nghĩ anh
"của Đoạn Hồi Xuyên, trong lúc hoảng hốt lộ ra một ý cười yên tĩnh. Y suy nghĩ một chút, gọi điên thoại cho quản gia, đầu bên kia rất nhanh vang lên tiếng của Chấp Tiên Nhân:"Vu Tôn đại nhân, có việc dặn dò?"
"Đoạn gia Nhị thiếu gia kia, ngày hôm nay lại tới nữa rồi sao?"
Chấp Tiên Nhân có chút bất ngờ, vẫn nề nếp hồi đáp: "Đúng thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!