Chương 32: Hôn

Ngôn Diệc Quân đón nhận cặp mắt mông lung một tầng men say kia, khá là kinh ngạc nhướng nhướng mày, vốn biết cái tên này coi tiền tài như mạng, hôm nay lại chịu vì mình mà làm không công, nghĩ đến chỗ lễ này, Ngôn Diệc Quân không biết nên khóc hay nên cười, tâm lý giống như vừa bị thứ gì đó mềm mại cào qua lúc không kịp đề phòng, nổi lên cảm giác kích động khó nói, tay muốn chạm lên đôi mắt sáng ngời ấm áp kia.

Ngôn Diệc Quân không muốn nỗi lòng của mình thể hiện quá mức lộ liễu, y rũ mắt xuống, cân nhắc giải thích một chút: "Quả nhiên cái gì cũng không gạt được anh, thực không dám giấu diếm, quãng thời gian trước, có người đưa tôi một chiếc gương, nói là một cái bảo vật, nhưng tôi luôn cảm thấy gương có chút quái lạ, giống như bên trong có người đang nhìn mình."

"Ồ?" Đoạn Hồi Xuyên chớp chớp mắt vì suy nghĩ mà tỉnh táo thêm một chút: "Còn có chuyện như vậy, đưa tôi đi xem."

Ngôn Diệc Quân gật gật đầu, đưa hắn tới phòng ngủ lầu hai.

Đoạn Hồi Xuyên quan sát tỉ mỉ gian phòng rộng rãi sáng ngời này, trang hoàng giản lược và bài trí phù hợp, quả nhiên là phong cách yêu thích của Ngôn Diệc Quân.

Bên cạnh cửa sổ sát đất có một mặt gương cao từ sàn tới trần, nhìn qua chỉ như một tấm gương bình thường, quanh thân gương hình bầu dục được trang trí bằng hoa văn cổ điển đồng sắc, chính là một dạng trang sức mang phong cách riêng.

Mới nhìn cũng không thấy lạ chỗ nào.

Ngón tay Đoạn Hồi Xuyên gõ nhẹ lên mặt kính, một vầng sáng mỏng manh gợn sóng chậm rãi tỏa ra, hắn áp sát tới, nhìn thấy gương mặt bản thân khuếch đại trong gương, mỗi một lỗ chân lông đều hiện rõ từng đường nét.

"Thật giống như không có gì…" Bốn chữ không giống bình thường còn chưa ra khỏi miệng, một cảm giác kịch liệt choáng váng đột nhiên kéo tới!

Cảm giác kia không giống sau khi say rượu đầu váng mắt hoa, cũng không phải đại não bị thương nặng tự bảo vệ theo tiềm thức, mà gần như là nổ tung vì lượng thông tin tràn vào quá mãnh liệt, đại não vô lực xử lý vô lực tiếp thu, bất ngờ mất trí nhớ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ không nhận rõ hôm nay là ngày gì.

Hắn cảm thấy ý thức của mình tựa hồ đang chìm nổi trong một bầu trời xanh thẳm đầy mây mù, gió lớn lạnh lùng gào thét bên tai, gió mạnh đến mức có thể xé tung mấy con yêu quái nhỏ, nhưng thời điểm thổi đến gần hắn, chúng lại êm ái như đang âu yếm, không để một chút vết tích nào lưu lại trên người hắn.

Hắn nhìn thấy đòng bằng núi sông vô biên, trên ngàn vạn toái tinh hắn tự do tự tại bay lượn, chư thiên vạn giới đều mặc hắn tiêu sái đi tới, toàn bộ thế giới đều bị hắn đạp ở dưới chân, đại địa rộng lớn vô ngần dưới tầm nhìn của hắn dần co lại thành từng khối hình vẽ, nằm rải rác trong vùng biển vô biên.

Đây là đâu? Hắn là ai?

Đoạn Hồi Xuyên hạ cánh xuống một châu lục, hắn là bị mùi trái cây thơm ngát hấp dẫn mà đến, một chuỗi trái cây đỏ tươi trơn bóng treo đầy khắp núi đồi, tươi ngon căng mọng, âm thầm dụ dỗ hắn đến thưởng thức.

Loài cây ăn quả chưa biết tên này sinh trưởng tươi tốt, hắn lại dễ dàng hái xuống một chùm lớn, một phát nuốt vào bụng, hương vị chua ngọt lấp đầy vị giác, ngon miệng đến gây nghiện, Đoạn Hồi Xuyên nằm ngửa giữa rừng cây trái, hài lòng ngửi mùi trái cây, một chùm lại một chùm, hưởng dụng tới bất tận…

Vào giờ phút này, trong phòng ngủ trên lầu hai ở tửu trang.

Giỏ hoa quả trên bàn gỗ chứa vài chùm quả tươi màu đỏ tím, trên quả còn dính sương sớm. Advertisement / Quảng cáo

Ngôn Diệc Quân ôm cái tên đang ngã trái ngã phải ngồi ở bên giường, Đoạn Hồi Xuyên không biết nhìn thấy cái gì, đôi lông mày khi thì giãn ra khi thì run rẩy.

Ngôn Diệc Quân liếc nhìn chiếc gương đồng đang rung động, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, trên mặt gương mơ hồ có vết nứt.

Y khẽ thở dài, thầm nghĩ trong lòng, linh cơ chứa đựng ở trong ấy đối với Đoạn Hồi Xuyên mà nói sợ còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng, các ngoại vật đều chỉ là như muối bỏ biển, muốn triệt để mở khóa phong ấn, vẫn chỉ có thể dựa vào sức mạnh của nhẫn…

Đoạn Hồi Xuyên trong lồng ngực chợt giằng co, tựa như có dấu hiệu thức tỉnh, Ngôn Diệc Quân hơi hoảng hốt, vươn tay về phía bàn, quả tươi đỏ tím bị sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt rơi vào trong tay y.

Y lột vỏ một quả đút tới miệng Đoạn Hồi Xuyên, người kia chẳng khác nào một con mèo con ngửi được mùi sữa, mắt cũng không mở, chỉ hé miệng gào gừ một cái rồi nuốt lấy, thậm chí còn chưa đã ngứa mà mút cả ngón tay dính nước của y.

Ngôn Diệc Quân nhìn thấy phản ứng của hắn không nhịn được cười, hứng thú dạt dào liên tiếp đút thêm vài quả.

Xem ra mặc dù đã thay đổi sang hình dáng nhân loại, vẫn là không chống lại được mê hoặc của quả hổ phách chu.

"Ăn ngon như vậy sao?"

Ngôn Diệc Quân cúi đầu nếm thử một miếng, chất lỏng màu đỏ thắm tràn ra thuận theo ngón tay rơi xuống.

Quả hổ phách chu nuôi trồng không dễ, đối với khí huyết thân thể có chỗ tốt cực lớn, vị với y mà nói là quá mức chua, ngoại trừ mùi hương thơm nồng ở ngoài, có vẻ như cũng không có cái gì đặc biệt.

Có lẽ là mùi thơm của quả có sức mê hoặc quá lớn, Đoạn Hồi Xuyên chưa tỉnh táo hẳn khỏi thế giới linh cảnh, cơ thể theo bản năng đã men theo mùi vị chua ngọt tìm tới, hắn duỗi đầu lưỡi cọ qua ngón tay Ngôn Diệc Quân, cuối cùng không khách khí chút nào lấy mất nửa quả y đang ăn dở, nguyên vẹn nuốt vào, nhưng mà cái này cũng không đủ thỏa mãn đam mê ăn uống, trái lại càng khơi dậy khát vọng lớn hơn.

Đoạn Hồi Xuyên mê mê man man víu trên người Ngôn Diệc Quân, giống như leo lên một cây cao vút chạm mây, hắn muốn hái thứ quả ngon lành nhất trên tán cây kia, sau đó nằm tại đỉnh mây, chậm rãi lĩnh hội niềm vui chí cao vô thượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!