Mùa hè giờ cao điểm, bầu không khí nóng bốc hơi trên con đường người tới người lui, dòng xe cộ ngâm mình trong nhiệt độ cao bị biến hình vặn vẹo cứ dừng một chút mới đi được một chút, ngay cả gió dường như cũng táo bạo hơn, quất từng cái từng cái trên mấy gương mặt lo lắng và ưu sầu.
Viện điều dưỡng tư nhân Đường thị.
Hai cái áo khoác trắng một trước một sau bước đi nhanh qua hành lang yên tĩnh, người đàn ông đi phía trước khoảng tầm bốn mươi tuổi, đeo một bộ mắt kính gọng đen, đường chân tóc cao kinh người, phía sau là một hộ lý mang theo tập tài liệu đi cách lão nửa bước, hai người đều có vẻ vội vã.
Bác sĩ Cao vừa đi vừa hỏi: "Vị Đường tiểu thư kia, ngày hôm nay vẫn không tỉnh?
"Hộ lý đáp một tiếng, lại nhỏ giọng nói:"Nghe đâu Đường tiên sinh trước khi gặp ngài, đã bỏ ra nhiều tiền mời ba vị danh y xem qua. Chuyển chẩn mấy bệnh viện lớn đều không tra ra nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là đành chuyển về viện điều dưỡng nhà bọn họ.
Lại nghe đâu Đường tiên sinh trước cũng kính xin một lão đông y có tiếng trên phố đến đây, kể cả dùng kim châm cứu lẫn bạt quán, vẫn không có phản ứng…"
"Lão đông y?"
Bác sĩ Cao cất cao tiếng nói, trào phúng cười lạnh một tiếng:
"Lại còn ở trên phố? Sao ông ta không đi tìm đám thầy bói xem tướng ngồi đầy chân cầu vượt đi? Làm bừa như vậy, vạn nhất khiến cho bệnh chuyển xấu, lão đông y phủi mông bỏ đi một cái, hiện tại muốn tôi chủ trị, là để tôi gánh hết hay sao? Làm sao có thể để người vớ va vớ vẩn bên ngoài tùy tiện tiếp cận bệnh nhân chứ?"
Hộ lý ủy khuất nói: "Tôi luôn dùng lời uyển chuyển để nói rất nhiều lần rồi, nhưng Đường tiên sinh là ông chủ, sốt ruột cứu con gái, tôi biết chen mồm vào lúc nào…
"Advertisement / Quảng cáo Bác sĩ Cao mặt lạnh:"Thanh danh của đông y đều là bọn bịp bợm giang hồ bại hoại, nói như Đường tiên sinh, ông ta nghĩ khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, vậy tôi sẽ không tiếp nhận vị bệnh nhân này, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, thích mời người nào thì mời người đó tới.
Đúng rồi, bác sĩ Ngôn lúc nào đến?"
"Cũng đang ở trên đường, nói là kẹt xe." Vừa nói đến vị bác sĩ Ngôn này, hộ lý không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt bỗng sáng lên, vẻ oan ức vừa rồi một phát quét sạch: "Nếu không tôi gọi lại cho anh ấy hỏi một chút?"
"Không cần."
Bác sĩ Cao chỉnh chỉnh kính mắt: "Chúng ta đi xem Đường tiểu thư, đến đấy chờ là sẽ gặp."
Viện điều dưỡng thiết bị đầy đủ, khung cảnh thanh bình, hành lang sáng ngời mà thanh tịnh, trước cửa phòng bệnh của đại tiểu thư Đường thị là hai bảo vệ chuyên nghiệp mặc âu phục cùng giày da đang đứng trông coi, nhìn thấy bác sĩ điều trị chính mới tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, mở cửa cho lão đi vào.
Có y tá đang ở đấy đang làm kiểm tra theo lệ, bác sĩ Cao cau mày lật xem bệnh án, chủ tịch Đường thị Đường La An thần sắc lo lắng đứng trước giường bệnh, hai mắt tràn ngập tơ máu, tóc đen xen lẫn vài sợi tóc bạc, chỉ ngắn ngủi chừng mười ngày, từ một chủ xí nghiệp đá quý uy nghiêm thận trọng đã biến thành một lão phụ trung niên tràn ngập uể oải cùng ưu sầu.
"Bác sĩ Cao, con gái của tôi nó…"
Bác sĩ Cao ấn ấn trán, đây lúc nào cũng là đề tài cần hỏi đáp mỗi ngày: "Xem kết quả kiểm tra, tình huống của Đường tiểu thư không có chuyển biến xấu."
Đường La An truy hỏi: "Con tôi lúc nào có thể tỉnh lại?"
"Cái này, tôi cũng không cách nào trả lời ngài, chờ một chút đi, bác sĩ Ngôn sắp tới rồi, cậu ta là chuyên gia giỏi nhất bệnh viện Hoa Thành, nếu như ngay cả cậu ta cũng không có biện pháp, vậy thì coi như ngài mời toàn bộ bác sĩ ở thành phố W tới, chỉ sợ cũng không có cách nào."
Bác sĩ Cao lời trong lời ngoài không xác định hiển nhiên cũng không thể khiến cho Đường La An thoả mãn, ánh mắt của ông rơi xuống cô gái đang nằm không nhúc nhích trên giường bệnh, kim truyền dịch dinh dưỡng chỉ có thể tạm thời giữ mạng, mấy ngày hôn mê liên tiếp làm Đường Cẩm Cẩm gầy gò đến đáng thương, y tá và hộ lý chính đang xoa bóp cho cô, cánh tay nhỏ nhắn lộ ở bên ngoài gần như que củi gập gãy, sắc mặt cũng tái nhợt không có một chút hồng hào.
Đường La An thở dài, cửa phòng lần thứ hai mở ra, nhưng chỉ là thư kí Ngô theo ông nhiều năm vội vã đi vào, thấp giọng nói: "Đường tổng, vị Trương đại sư lần trước liên hệ đã đến."
"Ồ? Là vị Long Hổ Sơn kia?" Đường La An ngẩn ra, tiện đà đại hỉ, như là người sắp chết đuối gắt gao kéo lại được một cái phao cứu mạng: "Mau mời Trương đại sư vào.
"Bác sĩ Cao sắc mặt nhất thời có chút khó coi, ở trong mắt lão, cái gì long hổ sơn sư tử hổ báo sơn, cùng với đám thầy tướng ngồi chân cầu đều là cá mè một lứa, không quá mức khác biệt. Lão ho khan hắng giọng, mặt trầm xuống nói:"Đường tiên sinh, tôi hiểu được ngài thương con đến sốt ruột, thế nhưng không thể không nhắc nhở ngài một câu, không nên tin hạng người tam giáo cửu lưu giả danh lừa bịp bên ngoài!
Bọn họ chỉ là đang lợi dụng tâm lý cầu thần vái phật của ngài, ép tiền tài thôi, đối với bệnh của con gái ngài, căn bản sẽ không có bất kỳ tác dụng gì!"
Đường La An mặt biến sắc, cắn răng nói:
"Con gái của tôi nằm ở trên giường đã bao nhiêu lâu rồi? Còn không phải đang chờ hiệu quả của thuốc và châm cứu sao! Các người thậm chí ngay cả bệnh gì cũng không thể xác định, nếu có thể chữa khỏi cho con tôi, tôi cần gì phải chung quanh cầu thần vái phật nữa?!"
Thực sự là không thể nói lý!
Ngu muội vô tri! Bác sĩ Cao bị trách móc một trận, trên mặt không nhịn được, nhấc chân muốn đi ra ngoài ngay lập tức, vừa vặn đụng thẳng phải mấy người đang tiến vào từ phía ngoài cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!