Lúng túng và trầm mặc tràn ngập giữa hai người với hai câu hỏi giống nhau, ý thức được sự không thích hợp, hai người vội vàng từ nền đá hoa cương lạnh cứng cùng nhau bò lên, Đoạn Hồi Xuyên ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi…"
"Cảm ơn anh đã cứu tôi."
Ngôn Diệc Quân hời hợt cho qua bất ngờ nho nhỏ này, tư thái hờ hững tự nhiên kia khiến Đoạn Hồi Xuyên hoài nghi có phải là… chính mình hoa mắt hay không, mới nhìn thấy ảo giác giống như đôi tai dưới mái tóc của đối phương mơ hồ ửng hồng.
Mưa gió theo cửa sổ mở rộng bay vào, dính ướt mặt đất, sự phong tỏa trong đại sảnh tựa hồ đã được giải trừ cùng lúc tên côn đồ trốn chạy, dòng điện ầm ĩ cũng dần im không một tiếng động phiền nhiễu nữa, sự yên lặng được khôi phục.
Không ít người đã ngay lập tức chạy ra ngoài, chỉ còn lại nhân viên an ninh cùng vệ sĩ vội vội vàng vàng thu thập đầu đuôi, người bị thương không ít, may mà trận hỗn loạn này cũng không gây ra tử vong, phần lớn là bị thủy tinh vỡ hoặc các vật khác làm da thịt bị thương tổn, Đường La An ở gần tên côn đồ nhất cũng là người bị thương nặng nhất.
"Hừ, cư nhiên để cho tên kia chạy mất.
"Khúc nhạc dạo ngắn rất nhanh bị Đoạn Hồi Xuyên lựa chọn lãng quên, hắn sờ soạng điếu thuốc ngậm trên miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm đen ngòm, ngón tay gõ từng chút từng chút một trên song cửa sổ, cau mày trầm tư. Cái tên côn đồ này nếu có thể điều khiển pháp thuật hệ gió, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà đánh cắp sợi dây chuyền kia, hà tất phải gióng trống khua chiêng làm bại lộ chính mình như thế? Ngôn Diệc Quân đánh giá quần áo nát tươm trên người hắn, do dự nói:"Xe cứu thương đã đến, thương thế của anh có nặng không?
Có muốn hay không…"
Advertisement / Quảng cáo
"Không cần, tôi không sao." Đoạn Hồi Xuyên theo bản năng mà sửa sang lại cổ áo, xác định nhẫn không bị rơi ra, lúc này mới giơ giơ lên hộp quà màu đen trong tay, cười nói: "Cũng may không để cho mao tặc kia đánh cắp được."
"Mao tặc cũng sẽ không ở dưới mắt nhiều người gây ra sự cố lớn như vậy, còn toàn thân trở ra được." Ngôn Diệc Quân nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lại nói:"Bằng hữu của anh hình như đang gọi anh."
"Tôi đi xem xem.
"Đoạn Hồi Xuyên hướng y gật gật đầu, quay người rời đi. Ngôn Diệc Quân lúc này mới thấy phía sau y phục của đối phương bị cắt nát thành nhiều mảnh, thấm ra một màu đỏ sậm mơ hồ, ánh mắt y trầm xuống, bàn tay thả bên người hơi nắm chặt lại."Đoạn lão đệ, tên kia chạy rồi?"
Trương Bàn nhìn hắn một thân chật vật, khẽ cau mày: "Chú không làm sao chứ? Mu bàn tay thâm tím cả mảng rồi kìa?"
"Tôi không sao, chỉ là bị va một phát mà thôi."
Đoạn Hồi Xuyên lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Nhất thời thất thủ, để gã chạy, nhưng mà tên kia thương tổn không nhẹ, cuối cùng phát động một loại bí thuật cực mạnh nào đó đào mạng, nhưng phản phệ cũng đủ cho gã ăn khổ."
"Ba, xe cứu thương đến, con đi bệnh viện cùng ba.
"Đường Cẩm Cẩm trông giữ ở bên cạnh Đường La An, thần sắc tiều tụy hoảng sợ, cố nén không dám rơi lệ. Cũng may Đường La An thương thế mặc dù nhiều nhưng tính mạng không quá đáng lo, trước mắt vẫn thanh tỉnh, miễn cưỡng lên tinh thần vỗ vỗ tay của con gái để động viên, trong lúc được hộ lý và y tá đỡ nằm lên cáng, hướng Đoạn Hồi Xuyên lộ ra nụ cười suy yếu thành khẩn:"Hai vị đại sư, vừa cứu tôi một lần, đại ân không lời nào cám ơn hết được."
Trương Bàn khiêm tốn khoát tay một cái: " Là việc cần phải làm cần phải làm, đạo tặc điên ai gặp cũng sẽ phải trừ diệt, Đường tổng không cần khách khí."
Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng phủi phủi hộp quà bằng nhung đen, chậm rãi đưa tới trước mặt Đường La An: "Đường tổng, tên cướp kia tuy rằng không bắt được, ít nhất đồ vật vẫn còn, hi vọng không tạo thành tổn thất quá lớn cho ngài."
Ánh mắt Đường La An rơi lên hộp quà, lại không cao hứng vì vật "đã mất mà về
"như trong tưởng tượng, thần sắc phức tạp nhận lấy, do dự một chút, chậm rãi mở hộp ra, viên đã tím trên dây chuyền hình hoa hồng vẫn không ngừng tỏa ra ánh sáng thần bí. Chẳng lẽ đây là chính là nguyên nhân gọi đến kiếp nạn này? Đường La An sắc mặt biến hóa bất định, hít sâu một hơi, bỗng nhiên đóng hộp lại, dùng một loại quyết tâm nào đó tựa hồ như đặt lễ đính hôn nói:"Đoạn tiên sinh, có thể thỉnh cậu bảo quản thay tôi hay không?
Càng lâu càng tốt!"
Lời vừa nói ra, mọi người chung quanh đều kinh ngạc, Đường Cẩm Cẩm chỉ lo phụ thân bị mất tỉnh táo rồi, cẩn thận kêu một tiếng: "Ba, ba vẫn tỉnh táo chứ?"
Con mắt Trương Bàn hơi chuyển động, ánh mắt rơi trên cái hộp, bén nhạy nói: "Đường tổng, vật ấy hẳn là…
"Sợ không phải có vấn đề gì đi? Đoạn Hồi Xuyên vừa mới rồi còn nghĩ trăm phương kế để thuyết phục đối phương đưa dây chuyền cho mình, bây giờ Đường La An chủ động đưa ra, đúng với lòng hắn mong muốn, nhưng mặt vẫn cau vào, khước từ nói:"Đường tổng, bảo vật đáng quý như vậy, vẫn là nên gửi tới ngân hàng hoặc công ty bảo hiểm bảo quản thì tương đối tốt hơn.
Vạn nhất đánh mất, tôi không thể đền nổi. Nếu như ngài sợ tên đạo tặc kia, thì cứ yên tâm, trong thời gian ngắn, gã không thể gần chết rồi còn hồi mã thương được."
"Không không."
Đường La An đột nhiên nhớ tới hình ảnh tên côn đồ kia nhấc tay một cái đánh bay tất cả nhân viên an ninh, quỷ dị như mấy thước phim có hiệu ứng đặc biệt mới làm được, nếu như tên hung tàn này vẫn đang theo dõi ông… Liên tưởng đến sự việc Cẩm Cẩm trường kỳ hôn mê không rõ nguyên nhân, Đường La An không tự chủ được rùng mình một cái, một viên đá quý thôi, làm sao so được với sự trọng yếu của tính mạng?
Huống chi viên kim cương này tự nhiên phát sáng, quả thực chưa từng nghe thấy, chính là rất tà khí! Có thể đưa tới nhiều tai họa, bất kể là bảo vật hay là tà vật, ông cũng không dám giữ nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!