Sáng sớm hôm sau.
Từ Lạc tỉnh dậy rất sớm.
Cơn đau đầu kéo đến làm cô bất giác hơi khó chịu.
Bên ngoài trời có chút mưa lất phất..
Cô lười dậy, mệt mỏi nằm quận tròn trong chăn.
Tỉnh dậy lần hai đã là bình minh lên qua sào.
Sau khi rửa mặt vệ sinh răng miệng, cô đi một mạch tới phòng khách lớn, rồi ngồi thừ ra ngay cạnh cửa sổ.
Trước mắt cô, bầu trời rộng lớn, ánh nắng vang tươi đã trải dài trên từng mái ngói lợp màu đỏ.
Cô bất giác suy nghĩ lại chuyện xảy ra trong dạ tiệc tối hôm qua.
Nhưng lại chỉ nhớ được những việc trước khi bị lừa uống rượu mạnh... còn chuyện phát sinh sau đó... cô có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi..
Chậc..! Thôi vậy, nếu đã không nhớ, thì không nghĩ làm gì nữa cho mệt.
Dù sao thì cô uống rượu say rồi, cũng không làm ra được cái chuyện gì bình thường, có khi không nhớ lại càng hay.
Đang mãi suy tư, cô không biết, bác Long từ sau đi lại, gọi cô, cô chủ, cô dậy rồi.
Từ Lạc quay đầu lại, khẽ mỉm cười một cái,
"Bác Long, chào buổi sáng."
Bác Long lúc này đặt một phần điểm tâm trên bàn nhỏ gần Từ Lạc,
"cô chủ, mau ăn cho nóng."
Trên khay, là một tô cháo thịt bằm hầm với nấm đôngcô, mùi vị xem ra rất ngon nha.
Từ Lạc vô thức mà nuốt nước miếng, ực một cái.
Bác Long lại đặt thêm một phần khác lên bàn,
"còn phần này, khi nào cô ăn xong thì mang lên cho cậu Thành nhé. Lúc này, cậu ấy chắc còn ngủ, tôi vào sợ là sẽ quấy rầy cậu ấy."
Từ Lạc gật gật đầu.
Cô cầm cái muỗng nhỏ lên, múc từng thìa một mà nhâm nhi, thưởng thức..
"ngon ghê, cảm giác không ngấy chút nào."
Có đồ ăn ngon như vậy, cần chi cái tên chồng cũ của cô nữa nha...
Rất nhanh, cô đã ăn hết một lần với tô cháo kia.
Nhìn lại cái khay giành cho Diệp Thành.. cũng là giống phần của cô.
" Tên này giờ mà vẫn còn chưa buồn dậy nữa, lúc nào cũng vậy, sống với cô, hắn lúc nào cũng được cô gọi dậy.
Riết rồi quen hay sao í.
Lên tới phòng của Diệp Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!