Từ Lạc nhìn Diệp Thành từ trong gang tấc.
Cô sợ hãi trong lòng, bất giác đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng lúc này, cơ thể của Diệp Thành phía trên lại không mặc gì, cô cũng vì thế mà đường đường chính chính tay chạm vào cơ ngực săn chắc của hắn.
Không tệ chút nào?
Từ Lạc bất giác xấu hổ đỏ mặt, tay cô cứ như có nam châm, không rời khỏi da thịt của hắn.
Diệp Thành cúi đầu nhìn ban tay thon trắng của cô, đang nằm trên cơ ngực của mình,
"Lý Từ Lạc, em muốn tôi..?"
Từ Lạc lúng túng, cười một cái, cô xấu hổ, má cũng phiếm hồng... liền thu tay về, chối bay biến..
Anh nằm mơ à...
Diệp Thành hừ lạnh..
"Từ Lạc, tôi vẫn nhớ cô là trợ lí của Diệp thị, ở trường hợp này, cô lại cùng cấp cao của công ty khác bàn chuyện này kia, cô thấy thích hợp sao?"
Từ Lạc nhíu mày,
"Có gì không thích hợp?"
Diệp Thành lại gằn lên,
"Cô khoảng thời gian còn lại định phân ranh giới với tôi?"
Từ Lạc thở dài..
"Diệp tổng, anh không thấy buồn cười à, tôi là nhân viên của Diệp thị, nhưng nói chuyện với ai, cười với ai, là quyền tự do cá nhân của tôi, liên quan gì anh, đâu có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà anh."
"Tự do, cô hiện tại muốn tự do lắm sao?"
Diệp Thành quát lên.
Dáng vẻ không ngoan ngoãn lúc này của Từ Lạc khiến hắn thực điên tiết.
Trong lòng hắn lúc này, chỉ muốn đè cô ra, làm cô một trận, để cô chừa cái thói không nghe lời, muốn chống đối hắn.
Từ Lạc không để ý, đôi môi của Diệp Thành đã dán sát vào cô, cánh tay hắn giữ chặt eo cô lại, cả người hắn, nhiệt độ liền nóng lên mà áp sát vào thân thể của cô.
Cô càng muốn đầy hắn ra, Diệp Thành lại ôm cô càng chặt hơn.
Khiến cô sắp nghẹt cả thở.
Buông ra, Từ Lạc hét lên...
Bàn tay cô cũng mạnh mẽ nhằm má hắn mà táng mạnh...
Chát... âm thanh vang lên,,,
Trong phòng, không khí liền im lặng đến đáng sợ.
Ánh mắt Diệp Thành u ám,
"Lý Từ Lạc, gan cô đủ lớn, lại đám tát tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!