Vừa mới ngủ dậy, có người gọi điện thoại đến, là Hạp Tử.
Tôi ấn nút nghe, giọng nói lớn của Hạp Tử hoàn toàn làm cho tôi tỉnh táo: "Quan Tiểu Yến, đến uống rượu với mình!"
Toi xoa lỗ tai, sợ hãi: "Hạp Tử! Đừng cho rằng cậu to hơn mình hai cỡ thì
có thể muốn làm gì thì làm nhé! Bây giờ là lúc nào rồi, cậu không ngoan
ngoãn đi làm còn uống rượu cái gì?"
"Đi làm?" Hạp Tử cười nhạt, "Đùa à, đi làm cũng phải có chỗ để làm chứ?"
Tôi cảm thấy lời này của cô ấy không bình thường: "Hạp Tử, cậu thất nghiệp rồi ư?"
Hạp Tử nổi giận hét: "Mình không chỉ thất nghiệp, mình còn thất tình nữa!"
Khi tôi đến nhà Hạp Tử, nhìn thấy cô ấy đang ngồi trên sàn nhà, trước mặt
là một đống đồ nhắm như lạc rang, cánh gà nướng, tai lợn luộc…, bên cạnh còn có một thùng bia, và hai vỏ chai rỗng.
Tôi đi đến, vứt túi
sang một bên, ngồi xuống cạnh cô ấy, sau đó cướp lấy cái chai trong tay
cô ấy, nói: "Chuyện gì vậy, cậu nói rõ cho mình đi."
Hạp Tử cầm
lấy một chai khác, cười châm biếm: "Cậu nói có đáng cười không, mình
chẳng hề biết cái gì cả, liền bắt kẻ thông dâm cho anh ta!"
Tôi
chẳng hiểu chuyện ra làm sao, Hạp Tử liền kể cho tôi nghe về chuyện cô
ấy đã trải qua. Tôi hôm qua, Hạp Tử ở nhà bạn trai cô ấy, khi đó Hạp Tử
nhớ đến một trò đùa dai mà mình đã từng xem, liền muốn trêu chọc bạn
trai. Thế là nhân lúc anh bạn trai tắm rửa, cô lấy chiếc quần nhỏ của
mình, đợi bạn trai cô đi từ nhà tắm đi ra, cô nhặt chiếc quần nhỏ kia
lên, nghiêm túc nói với anh ta, đây là nhặt được từ dưới gầm giường, anh thú tội với em đi. Hạp Tử lúc đó chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng
của bạn trai khi bị vu cáo hãm hại, nhưng không ngờ, anh ta lại hoảng
hốt bắt đầu thừa nhận sai lầm.
Hạp Tử kể xong, uống một ngụm bia
lớn: "Cậu nói xem, đàn ông bây giờ sao đều như vậy, ăn trong bát chiếm
trong nồi, nếu như anh ta ghét mình thì nói sớm rồi chia tay một cách
vui vẻ!
Tôi vỗ vào vai cô ấy, an ủi: "Có lẽ là anh ta để ý đến cậu quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!