Sau hai giờ đồng hồ,
tôi và nô lệ của tôi đưa một đống quà đến gõ cửa nhà mẹ tôi. Ngoại trừ
quà ra, chúng tôi còn mang trang bị trượt tuyết hôm nay mới mua. Mẹ tôi
lên tiếng, bảo chúng tôi hôm nay ngủ lại ở chỗ bà, vì không để lỡ hành
trình của ngày mai, hôm nay chúng tôi giống như chim di cư ậy.
Trên đường đi KTV, tôi hỏi mẹ tôi, ngày mai dự đình làm gì, có muốn đi trượt tuyết cùng với chúng tôi không.
Mẹ tôi xua xua tay nói: "Không, mẹ có việc."
Tôi bị dáng vẻ thần bí của mẹ tôi làm cho kinh ngạc, chẳng hiểu gì cả: "Mẹ có việc gì? Gặp bạn trên mạng à?"
Mẹ tôi lại cười híp mắt không chịu hé răng: "Con không cần lo, dù gì cũng chẳng phải chuyện của con."
Tôi thở dài, hôm nay những người này sao kỳ lạ như vậy.
Thực ra, với việc hát karaoke tôi vẫn có tâm lý sợ hãi. Mượn một câu của
Giang Ly hình dung tôi hát, đó chính là, người khác hát thỉnh thoảng lạc giọng, tôi hát là thỉnh thoảng không lạc điệu. Mẹ tôi thường xuyên bực
tức đập đầu tôi, cảm thán bà là một ca sĩ thiên tài, sao lại sinh ra
được một đứa con gái không phát âm được hết các thanh điệu như tôi. Tuy
tôi có mấy phần hoài nghi đối với từ "ca sĩ thiên tài" này, nhưng cân
nhắc đến việc tôi thực sự phát âm không rõ các thanh điệu là có chút quá đáng, bởi vậy, tôi cũng không bóc mẽ bà ấy.
Nhưng hôm nay tôi lại không lo lắng, sợ cái gì, mẹ tôi ức hiếp tôi, tôi sẽ ức hiếp Giang Ly, ai bảo anh ta là nô lệ của tôi chứ!
Chúng tôi vừa mới vào phòng karaoke của KTV, tôi liền đá Giang Ly đi chọn
bài, sau đó ngồi xuống cạnh mẹ tôi, đưa nước, cầm míc cho bà, hầu hạ để
bà thoải mái.
Mẹ tôi dưới sự phục vụ của con gái, con rể, lần
lượt hát các ca khúc cách mạng kinh điển như: Phương Đông Đỏ, Hát dân ca cho Đảng nghe, Thập tống hồng quân… Tôi ngồi bên cạnh nghe đến mức tóc
sắp dựng đứng cả lên.
Mẹ tôi hát hơi chuyên tâm quá, không phát
hiện ra sự day dứt của tôi, còn Giang Ly thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, vẫn nhịn không cười gian trá. Tôi tức giận, tiểu tử này rõ ràng đang
cười trên sự đau khổ của người khác! Thế là tôi nhặt một chiếc mic khác
lên, nói với Giang Ly: "Anh, đi gọi một cốc sinh tố cho em!"
Giang Ly tuân lệnh chuồn lẹ ra ngoài. Tôi đang đắc ý, không đề phòng mẹ tôi
cầm chiếc mic gõ vào đầu tôi, vừa gõ vừa quát mắng: "Đứa trẻ này, Giang
Ly, còn cũng chiều hư nó quá rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!