Chương 47: (Vô Đề)

Giang Ly dừng lại,

mắt tôi mờ đi, nhìn không rõ biểu cảm của anh ta. Tôi chỉ biết, anh ta

thả chân tay tôi ra, hơn nữa còn cài khuy áo ngủ của tôi, từng chiếc,

từng chiếc một.

Tôi lau lau nước mắt, kỳ quái nhìn anh ta.

Giang Ly cúi xuống nhưng không nhìn tôi, im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Cô không thích tôi à?"

Giống như thẩm vấn, càng giống như giãi bày, biểu cảm của anh ta lạnh tanh,

nhìn không ra vui giận, giọng điệu cũng hời hợt thoáng qua, giống như

đang trần thuật một sự việc không chút quan trọng.

Tôi cắn răng lợi nói: "Tôi hận anh, hận chết rồi!"

Nói xong, tôi liền xuống giường không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng ngủ.

Khi đi đến cửa phòng ngủ, tôi như nghe thấy Giang Ly gọi tôi "Quan Tiểu

Yến", nhưng lại như không. Tôi cũng không để ý đến anh ta, đi vào phòng

ngủ của mình, bắt đầu sửa soạn đồ đạc.

Mẹ kiếp, thời buổi này không cách nào sống được rồi! Lão nương lại suýt chút nữa bị một kẻ đồng tính cưỡng X rồi!

Cộc… cộc… cộc! cửa phòng truyền đến tiếng gõ. Không mở! tôi làm sao biết anh ta đột nhiên lại nổi thú tính nữa không? Mẹ kiếp, tên biến thái này!

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc… Kết thúc chưa vậy!

Tôi đi đến cửa, một chân đá vào cửa, hét lớn với chiếc cửa đáng thương:

"Giang Ly, anh cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!"

"Quan Tiểu Yến, xin lỗi." Giang Ly lại lặp lại câu này.

Giang Ly rất ít khi cúi đầu xuống nước như thế này, tôi muốn tiếp tục mắng

chửi anh ta, nhưng mà dù gì trong thời khắc then chốt anh ta cũng dừng

tay rồi, tuy anh ta sai nhưng vẫn chưa sai đến cùng. Con người tôi, có

một nhược điểm trí mạng, đó chính là dễ mềm lòng… Thế là, tôi đành

ngượng nghịu nói: "Anh đi đi, tôi cần yên tĩnh." Nói xong, tôi tiếp tục

thu dọn đồ đặc.

Nhưng cửa phòng lại vang lên mấy tiếng cạch cạch, sau đó mở ra. Tôi quay đầu, há hốc miệng sững sờ nhìn Giang Ly từ ngoài cửa đi vào.

"Anh… anh… anh" Không biết mình sợ hãi hay kinh ngạc, dù gì cũng rất kích động, nói cũng không lưu loát.

Giang Ly mặt không chút biểu cảm, giải thích: "Tôi có chìa khóa."

Tôi lườm anh ta một cái, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, không để ý đến anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!