Hôm nay tan làm, tôi vừa ngồi vào trong xe của Giang Ly thì phát hiện không khí chẳng thân thiện gì.
Mặt Giang Ly phảng phát như nước hồ cuối thu vậy, khiến người ta trong
thoáng chốc nảy sinh một cảm giác lạnh lẽo. Anh ta lái xe không liếc
ngang dọc như mọi khi, dường như không buồn để ý đến tôi, đến châm chọc
tôi cũng không có ý định.
Tôi thấp thỏm, không nói gì. Tôi cảm
thấy Giang Ly hôm nay chắc chắn chịu thiệt với ai rồi, bây giờ đang tức
giận, tuy tôi không dám nói chuyện với anh ta, nhưng mà tôi vẫn khâm
phục và hiếu kỳ người có thể khiến Giang Ly tức giận thành thế này...
Tôi thực sự rất muốn gặp gỡ người kia một lần, nếu như có thể, có lẽ bái anh ta làm sư phụ cũng chưa biết chừng...
Nhưng mà tôi đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác: tâm trạng Giang Ly xấu như thế này, chắc chắn
cần phải xả giận, nếu như anh ta xả giận... vậy tôi chính là cái hũ trút giận xui xẻo kia? Muốn khóc mà không ra nước mắt, sao tôi lại bi thảm
như thế này chứ...
Quả nhiên, vừa mới đến nhà, Giang Ly bắt đầu
bới móc. Anh ta dựa vào cửa, mặt lạnh tanh nhìn tôi trên sofa, nói:
"Quan Tiểu Yến, cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?"
Tôi
tuy sợ anh ta ức hiếp, nhưng tôi lại vô cùng phản cảm hành vi bới móc
của anh ta, thế là mặt không chút biểu cảm, phản kích: "Giang Ly, anh
cũng không có lời nào muốn nói với tôi sao?"
Giang Ly đi đến, vứt một cuốn tạp chí xuống trước mặt tôi: "Xem trang thứ bảy, kiệt tác của cô."
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, lật cuốn tạp chí tìm trang thứ bảy, thế là hiểu ra. Trang thứ bảy là một bức ảnh quảng cáo, đầy kín cả trang, là trang phục kết hợp, đầy sự bổ sung cho nhau giữa hai người là tôi và Vương Khải,
và khuôn mặt cười rạng rỡ. Tôi lần đầu tiên phát hiện, hóa ra tôi cười
cũng rất rạng rỡ mà. Hơn nữa, ánh mắt và sự biểu đạt tình cảm của Vương
Khải kia cũng rất khá, anh ta cúi đầu động lòng nhìn chiếc mũ đỏ đó,
trong ánh mặt kia có sự ấm áp, còn có chút nóng bỏng, có chút chiều
chuộng... Nếu chỉ nhìn bức ảnh này, tuyệt đối sẽ không có người tin, đây thực sự chỉ là một con sói thích đùa cợt phụ nữ.
Thế là tôi
thưởng thức bài quảng cáo này, chân thành cảm thán nói: "Bức ảnh này
chụp thành công quá, tôi phải cất giữ, lưu làm kỷ niệm." Thuận tiện có
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!