Cuối cùng Tiết Vân
Phong chọn một chiếc cốc thủy tinh có hình dáng đẹp đẽ làm quà tặng
Giang Ly, tôi nhìn thấy giá tiền của chiếc cốc đó, gắng sức lắc đầu cảm
thán, thanh niên thời này đều bị hủ hóa rồi…
Để cảm ơn tôi, Tiết
Vân Phong dự định mua cho tôi một bộ nữ trang, đối với việc tôi cầu mà
không được này, dù gì tiền của giai cấp bóc lột bọn họ đều là cướp đoạt
từ trên người của giai cấp vô sản, hôm nay tôi đại biểu cho giai cấp vô
sản giúp bọn họ tiêu một chút tiền nhỉ?
Tôi di dạo trong khu đồ nữ
trang một vòng, nhìn cái này cũng thích, cái kia cũng thích, đang không
biết làm thế nào, cúi đầu nhìn qua nhìn lại, làm bộ dạng cân nhắc, bất
ngờ đụng phải một người. Thế là tôi ngẩng lên nhìn một cái, nhất thời
kinh ngạc.
Đối phương cũng ngạc nhiên không kém. Ông ấy nhìn tôi, bờ môi run rẫy, nói không thành lời.
Tôi nhìn ông ấy, miệng không chịu nghe lời cất tiếng gọi: "Bố."
Thế là người được tôi gọi là "bố" càng thêm kích động, từ bờ môi cơn run
rẫy lan tỏa ra khắp toàn thân, như bị điện giật vậy, đến đứng cũng không vững nữa. Nếu như tôi là một người không quen ông ấy, chắc chắn sẽ cho
rằng bệnh tim của ông ấy đột nhiên tái phát, không được rồi.
Ông
ấy run rẫy đưa tay lên, dường như muốn sờ thử xem tôi có phải là thực
không. Trong lòng tôi có chút mẫu thuẫn, lùi về phía sau một bước nhìn
ông ấy.
Thế là ông ấy lặng lẽ hạ tay xuống, nhìn khuôn mặt tôi, ấp úng: "Con…cuối cùng cũng chịu gọi ta…một tiếng "bố" rồi."
Tôi cúi đầu không nói. Tôi không rõ tâm trạng của mình lúc này. Có phẫn nộ
không? Tôi cho rằng tôi sẽ phẫn nộ, nhưng thực sự không có, tôi cũng
không biết từ khi nào, sự hận thù của của tôi đối với người này đã bị
tình cảm khác thay thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, lúc này mặt ông
ấy có rất nhiều nếp nhăn, có mấy nếp nhăn còn hằn rất sâu. Tóc mái của
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!