Giang Ly đập gối lên đầu tôi, nói: "Quan Tiểu Yến, cô rốt cuộc làm sao vậy?"
Được rồi, đã đến lúc cởi mở với nhau rồi, con người tôi không thích lôi thôi dài dòng, việc cần giải quyết thì phải giải quyết sớm. Thế là tôi thư
thái, bình tĩnh ngồi dậy, nói: "Giang Ly, anh nói xem hai chúng ta hợp
nhau không?"
Giang Ly ngạc nhiên: "Cái gì mà hợp nhau hay không hợp nhau?"
Tôi: "Ý tôi nói, hai chúng ta tính cách thế này, có thích hợp ở cùng nhau không?"
Giang Ly lúc này vẫn không quên tự yêu bản thân mình, anh ta nói: "Có phải cô muốn lập ý kiến của tôi không?"
Tôi có chút nổi khùng: "Ý của tôi là, anh cảm thấy hai chúng ta thích hợp làm bạn không?"
Giang Ly nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Cũng được, tôi có thể chịu đựng cô."
Nhưng mà tôi không thể chịu đưng được anh! Tôi trừng mắt lên, coi như biểu
đạt sự chẳng biết làm thế nào của tôi: "Dù gì anh cũng phải chịu đựng
rất vất vả, vậy thì không cần chịu đựng nữa."
Giang Ly chẳng hiểu gì, nhìn nhìn tôi.
Tôi nhẹ nhàng, dứt khoát trả lời: "Hay là, hai chúng ta ly hôn nhé?"
Giang Ly ngẩn ra một lúc, sau đo cong môi, tuy chỉ là bộ dạng nửa cười nửa
không, nhưng ánh mắt của anh ta lại khiến tôi bức bối trong lòng không
hiểu được. Anh ta nói: "Cô nói lại một lần nữa?"
Tôi giật thót mình: "Anh…anh đừng có kích động mà. Dù gì chúng ta tính cách không hợp, anh cũng không chịu được tôi…"
"Quan Tiểu Yến!" Giang Ly cắn răng. "Đây là chủ ý ai đưa ra cho cô?"
Tôi hơi run rẫy, lắp bắp nói: "Làm sao…làm sao có thể là người khác…Tôi…tôi tự nghĩ ra…."
Giang Ly nheo mắt, chuyển đến tôi một tin hiệu nguy hiểm: "Đầu óc của cô cấu
tạo thế nào tôi hiểu rất rõ, nếu như không phải là có người xúi giục, cô sẽ nghĩ đến chuyện ly hôn sao?"
Tôi: "…" Tôi kém như vậy sao?
Giang Ly hơi nghiêg người, hướng đến gần tôi, ngữ điệu dường như dụ dỗ, mát rượi nói với tôi: "Nói, là ai?"
Tôi lớn gan đẩy anh ta ra, nói: "Là ai bày quan trọng lắm sao? Quan trọng là anh luôn bắt nạt tôi, được chưa nào?"
Giang Ly xoa cằm nghĩ ngợi một lát, nói: "Được rồi, sau này tôi có thể bớt ức hiếp cô, nhưng chuyện ly hôn này thì không được."
Tôi tức giận: "Vì sao?"
Giang Ly mặt dày nói: "Cô đi rồi, ai nấu cơm cho tôi ăn?"
Tôi: "Tùy anh, đến khi đó thì chẳng phải là chuyện liên quán đến tôi nữa."
Giang Ly: "Mẹ vợ tôi không đồng ý, cô nhẫn tâm nhìn mẹ vợ tôi đau lòng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!