Chương 28: (Vô Đề)

Giang Ly cầm ô đi đến cửa công ty, nhìn tôi, sau đó lại lướt qua Vu Tử Phi bên cạnh tôi một

cái, cuối cùng anh ta dừng lại trên chiếc ô lòe loẹt của Vương

Khải…Chiếc ô kia thực sự thu hút người khác.

Giang Ly đột nhiên

kéo tôi vào lòng, sau đó dùng giọng điệu tiêu chuẩn nam chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, cúi đầu nói với tôi: "Xin lỗi em, anh đến muộn"

Tôi thoáng run rẫy, trong lòng không nén được cảm thán, kỹ năng diễn xuất của Giang Ly hình như tiến bộ không ít.

Còn chưa hết, anh ta đột nhiên gạt chỗ tóc rối trên trán tôi, đặt một nụ hôn nồng nàn lên đó, rồi nói: "Bảo bổi à, lạnh không?"

Tôi lại run rẫy. Vốn dĩ không lạnh, nhưng mà câu nói: "Bảo bổi à, lạnh

không?" này của anh ta đã đủ khiến tôi buốt lạnh toàn thân rồi…

Giang Ly khẽ cười, véo véo má tôi, sau đó cởi áo khoác ngoài cho tôi, mở ô, ôm tôi đi trong mưa.

Tôi bị Giang Ly ôm chặt, đến quay đầu lại cũng không được…Không biết Vu Tử

Phi nhìn thấy bộ dạng "hạnh phúc" của tôi thế này, có cảm giác thất bại

không nữa?

Giang Ly đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: "Không cần nhìn nữa, cô thắng rồi."

Tôi đưa tay lên lau trán, đã thắng rồi mà anh còn hôn!

Giang Ly cúi đầu nhìn tôi một cái: đột nhiên cười xấu xa nói: "Cô đỏ mặt rồi kìa."

Thừa lời, đây la tức giận, tức giận!

"Nhưng mà bộ dạng cô đỏ mặt," anh ta ngừng lại một lát, dường như đang tìm từ hợp lý, "Nhìn có vẻ rất ngốc".

Anh cút đi, đây là lời gì chứ! Tôi tuy tương đối rộng lượng, tương đối nhẫn nhịn, nhưng đối diện với sự khiêu khích của Giang Ly, không cho anh ta

biết chút ghê gớm, anh ta liền không biết uy vũ của lão nương! Thế là

tôi nghiến răng cố tình nhấc chân, giẫm lên giày của Giang Ly.

Giang

Ly dường như biết ý đồ của tôi, chuyển bước chân, tránh sự công kích của tôi. Còn tôi, vì giẫm hụt nên đứng không vững…Để không bị ngã, tôi mặt

dày ôm lấy Giang Ly.

Giang Ly nhăn mặt lại, nói: "

"Vừa rồi tôi nói sai."

Toát mồ hôi, Giang Ly tự đổi mới mình? Lời này cũng nói ra được? Quả nhiên bạo lực chính là sức chiến đấu…

Giang Ly: "Cô không phải nhìn có vẻ rất ngốc, cô vốn dĩ rất ngốc!"

Tôi nghiến răng ken két, chẳng có cách nào làm gì được anh ta.

Giang Ly hoàn toàn không để ý đến sự bất mẫn của tôi, ấn tôi vào trong xe, sau đó rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!