Chương 26: (Vô Đề)

Có trò chơi tất có người tham gia. Người chơi chia làm hai loại, một số

biết chơi, thứ gì cũng có thể chơi được, số khác chơi cái gì cũng vui

mừng, hớn hở quá mức.

Vương Khải rõ ràng thuộc vào loại người

sau. Tôi thấy kỳ quái, một lão thanh niên hai mươi tám tuổi như anh ta,

vui chơi phát cuồng trong khu giải trí giống như học sinh tiểu học,

người không biết có khi còn cho rằng anh ta là bệnh nhân tâm thần.

Huống hồ, lúc trước anh ta một mực phản đối đến khu giải trí, nhưng nhìn bộ

dạng của anh ta bây giờ, dường như thế giới này không có chỗ nào vui hơn khu giải trí vậy, thiện tai.

Vì sự thích thú của vị lãnh đạo nào đó, chúng tôi ở trong khu vui chơi cho đến lúc sắp đóng cửa mới nghỉ.

Vương Khải nhảy từ trên đu quay xuống, cười he he hỏi: "Tiểu Yến, chúng ta đi ăn gì đi?"

Lời của Vương Khải nhắc nhở tôi, tôi vỗ vào đầu một cái, nhớ ra: "Chết rồi, tôi còn phải nấu cơm cho Giang Ly…Bây giờ mấy giờ rồi?" Tôi vừa nói vừa móc điện thoại trong túi.

Ngữ khí của Vương Khải có chút khinh

thường: "Năm giờ bốn mươi…chẳng phải chỉ là một bữa cơm sao, cô nói với

anh ta một tiếng chẳng phải được sao?"

Tôi gật đầu đồng ý, đang

định gọi điện thoại cho Giang Ly thì phát hiện không thấy điện thoại

đâu…Tôi nhớ rất rõ, tôi nhét điện thoại vào trong túi quần rồi mà.

Vương Khải thấy tôi sờ tìm một lượt trên người không thấy, liền hỏi: "Sao vậy?"

Tôi làm mặt như đưa đám trả lời: "Mất điện thoại rồi." Vấn đề quan trọng là, tôi không nhớ số của Giang Ly…

Vương Khải vỗ vỗ vào vai tôi, xúi giục: "Mất thì cũng mất rồi, hôm nay cô cứ

chơi cho thoái mái đi, anh ta cũng không thể vì một bữa cơm mà cãi nhau

với cô chứ?"

Tôi cảm thấy lời này chẳng đáng tin, lần trước chỉ

vì một bữa cơm mà Giang Ly đòi ngủ riêng. Tuy anh ta cũng đồng ý là sẽ

không tùy tiện đòi ngủ riêng nữa, nhưng điều kiện là, tôi cũng không thể tùy tiện không nấu cơm cho anh ta.

Vương khải nhìn bộ dạng khó xử của tôi, buồn bã nói: "Được rồi, được rồi, bây giờ tôi đưa cô về."

Tôi gật đầu, chỉ có thể như vậy, Giang Ly kia là một người biến thái, tôi sợ anh ta rồi.

Vương Khải nói một cách nghiêm túc: "Tiểu Yến Yến, cô ở trong nhà thật là không có địa vị."

Tôi khóc đây, đến anh ta cũng nhìn ra được nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!