Chương 7: (Vô Đề)

Mười bảy tuổi, Lộc Tang Tang thích một người, người nọ chính là Đoạn Kính Hành.

Tại sao lại thích?

Khi còn bé cô rất yêu chó, thế nhưng cả nhà đều ghét vì Lộc Sương dị ứng lông chó, cho nên không cho cô nuôi.

Có một lần, Lộc Tang Tang nhìn thấy một chú chó hoang bị thương ở gần khu nhà mình, cô rất muốn mang về nhà, nhưng dù cô mè nheo hay cứng rắn chơi xấu cỡ nào, mẹ cô cũng không cho phép, sau đó còn nổi giận với cô.

Có điều, Lộc Tang Tang vẫn vô cùng nhớ thương chú chó đó, cô hay lén lút chạy ra ngoài thăm chừng nó, sau đó còn tìm thử xem có người bạn nào đồng ý nhận nuôi nó hay không.

Tuy nhiên, không ngờ rằng, chính lúc đó cô gặp Đoạn Kính Hành.

Anh nói anh muốn đưa nó về nhà điều trị, còn muốn nuôi nó. Lúc ấy nhìn gương mặt dịu dàng thiện lương của Đoạn Kính Hành, trái tim thiếu nữ bỗng xuất hiện bong bóng màu hồng.

Đột nhiên trầm mê.

Cô nghĩ, tại sao trên đời này lại có một anh trai nhỏ không những đẹp trai mà còn thiện lương như vậy, dịu dàng như vậy. Tiếp theo, cô phát động tấn công mãnh liệt.

Lúc đó cô đang học cấp ba, Đoạn Kính Hành lớn hơn cô ba tuổi, học đại học.

Tuy Đoạn Kính Hành học đại học trong thành phố, nhưng dù sao cũng không chung trường, Lộc Tang Tang lo anh sẽ bị các cô gái khác xuống tay trước, cho nên cô bèn lôi kéo nhóm bạn, trực tiếp giăng băng

-rôn trước cửa trường đại học của anh.

Băng

-rôn thứ nhất: [Đoạn Kính Hành, Lộc Tang Tang thích anh!]

Băng

-rôn thứ hai: [Toàn thể trường học chú ý, Đoạn Kính Hành đã bị định trước!]

Đơn giản rõ ràng, vừa tùy hứng vừa ngốc nghếch ~

Chuyện lày lưu truyền ở trường bọn họ suốt một thời gian dài, dù sao người thích Đoạn Kính Hành không ít, nhưng vừa can đảm vừa rêu rao như vậy, cô chính là người đầu tiên.

Sau lần giăng băng

-rôn đó, Lộc Tang Tang trực tiếp chặn đường Lộc Kính Hành.

Ngày đó phải đi vội, cô vẫn còn mặc đồng phục trường học, cho nên Đoạn Kính Hành vừa xuống khỏi cầu thang ký túc xá đã nhìn thấy cô.

Trong nhiều loại quần áo, đồng phục là thứ bắt mắt nhất.

"Anh!" Lộc Tang Tang chạy vọt tới.

Đoạn Kính Hành xoa trán, có chút buồn cười: "Sao em lại tìm đến trường học của anh?"

Mặt mày Lộc Tang Tang vô cùng xảo trá, "Nhớ anh chứ sao, anh có thấy em giăng băng

-rôn không?"

Đoạn Kính Hành lườm cô, không khách sáo cốc lên trán cô một cái, "Anh đang muốn hỏi chuyện này đây, có phải em điên rồi không, hửm?"

"Không điên nha, ý của em chính là như thế."

"Ý gì mà ý, chuyện này nếu để người trong nhà biết, ông nội anh sẽ đánh chết anh mất."

"Không đâu, giả sử bị đánh thì người bị đánh là em mới đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!