Chương 46: (Vô Đề)

Vừa về đến nhà Lộc Tang Tang đã nhận được điện thoại, của mẹ cô, của Nguyễn Phái Khiết, của Dương Nhâm Hi, còn có của Lâm Tiêu, tất cả đều hỏi về hot seach. Những người khác còn dễ nói, tùy tiện giải thích một chút là được, chỉ có mẹ cô là khó đối phó, khi cô nói Đoạn Kính Hành chỉ đến thăm Đoạn Kính Hoài mà thôi, bà lập tức bắt được điểm mấu chốt, Đoạn Kính Hoài ở gần nhà cô.

Lộc Tang Tang vô cùng bất đắc dĩ, ầm ĩ một hồi cô mới ngăn được việc mẹ cô muốn sang bên này.

Kỳ thật mẹ cô rất thích Đoạn Kính Hoài, điều này cô biết rõ. Khi cô ly hôn, tuy mẹ cô không ngăn cản, nhưng hiển nhiên bà rất tiếc nuối.

Nói chuyện với Chung Thanh Phân xong, Lộc Tang Tang ở nhà vẽ trranh, có điều không vẽ được bao lâu, không biết có phải do gần đây vẽ tranh liên tục hay không mà cổ tay cô không được thoải mái lắm, thỉnh thoảng còn thấy hơi đau.

Về phần chuyện trên mạng tạm thời cô không để tâm, nếu có liên quan đến Đoạn Kính Hành, đương nhiên anh ta sẽ có cách giải quyết.

Hơn bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.

Lộc Tang Tang đặt thức ăn bên ngoài, nghe tiếng chuông cô đặt đũa xuống đi mở cửa.

"Gâu gâu gâu!"

Vừa mở cửa đã nghe tiếng của Cẩu Tử, khóe môi Lộc Tang Tang cong lên, nhưng nghĩ đến chủ của Cẩu Tử, cô cố kiềm chế vui vẻ, "Sao thế bác sĩ Đoạn, lại có chuyện gì?"

Quả nhiên Đoạn Kính Hoài đứng ngoài cửa, "Hôm qua anh làm rơi đồ ở nhà em."

"Vậy hả?" Lộc Tang Tang quay vào trong, "Cái gì, tôi tìm cho anh."

"Anh tự tìm." Nói xong Đoạn Kính Hoài cũng bước vào, "Là một chiếc chìa khóa, có lẽ rơi ở đâu đó."

Lộc Tang Tang không có cách nào, đành phải nhường đường cho anh, "Có chìa khóa mà cũng làm mất... Anh làm sao thế?"

Một tay Đoạn Kính Hoài dắt tiểu kim mao, một tay cầm hộp giữ ấm kiểu hoạt hình.

"Cho em." Đoạn Kính Hoài thay dép lê rồi quen cửa quen nẻo đi vào trong, "Dì Lâm làm đấy."

"Ồ, anh thuê dì ấy lại à?"

Dì Lâm là dì giúp việc bọn họ mời trước khi chưa ly hôn, việc quét dọn vệ sinh và nấu ăn trong nhà đều do một tay dì ấy làm.

"Anh không đuổi việc dì ấy."

Nói xong, Đoạn Kính Hoài đặt hộp thức ăn lên bàn cơm, cùng lúc đó anh cũng nhìn thấy trên bàn có một phần cơm đã ăn được một phần ba.

"Chẳng phải đã bảo em ít ăn thức ăn ngoài thôi à?"

"Tiện lợi mà."

Đoạn Kính Hoài không nói gì, bởi vì anh trực tiếp hành động. Anh thẳng thừng bỏ tất cả vào bao nilon rồi buộc chặt lại mang vào trong phòng bếp.

"Này? Này này!" Lộc Tang Tang lập tức đi theo, "Anh làm gì thế? Anh dám bỏ bữa tối của tôi vào thùng rác!"

Đoạn Kính Hoài quay đầu lại, anh gõ nhẹ lên trán cô, "Ra ngoài ăn cái kia đi."

Lộc Tang Tang trừng mắt nhìn anh.

"Nghe lời đi."

Ánh mắt Đoạn Kính Hoài vừa uy nghiêm vừa dịu dàng, mấy lời nói ra còn mang theo ý dỗ dành. Lộc Tang Tang ngơ ngác hai giây, trước đây cô đã chịu không nổi dáng vẻ này của anh, cho nên lúc này đây, trái tim cô không nghe theo lý trí mà đập loạn nhịp.

Đoạn Kính Hoài cũng theo cô đi ra, anh mở hộp giữ ấm, "Dì Lâm đặc biệt nấu cho em đó, đều là mấy món em thích ăn."

Lộc Tang Tang mở to mắt nhìn, "Fuck! Quả đúng như vậy."

Mẹ nó, thơm quá...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!