Ngắm biển mây được một
lúc, Ngụy Sở đột nhiên nói:
"Chờ anh một lát, anh đi mua cái này."
Tô Nhạc gật đầu, sau khi
Ngụy Sở rời đi, cô đứng nhìn xung quanh cảnh quan của đài ngắm cảnh bằng đá
này, thấy bên phải dựng những tảng đá rất lớn, cô không nhịn được mà đến gần
hơn để quan sát, phát hiện bên trên khắc rất nhiều chữ, đều là những cái tên xa
lạ khắc chung với nhau, khiến cho những tảng đá này loang lổ, nhưng cũng không có
vẻ xấu xí.
Tô Nhạc nghĩ thầm, đây có
bị coi là phá hoại của công không?
"Nghe nói đó là đá tam sinh, rất nhiều đôi tình nhân thường nhờ sư phụ khắc tên bọn họ lên đó." Giang
Đình chỉ chỉ một hòa thượng mặc một chiếc áo cũ ngồi trên ghế cách đó không xa:
"Vị sư phụ kia khắc chữ vừa nhanh vừa đẹp, em có muốn thử không?"
Tô Nhạc thầm lắc đầu,
đúng là thời buổi kinh tế thị trường, người xuất gia cũng dùng cách thức lãng
mạn như thế để kiếm chút tiền nhang đèn. Đá tam sinh này cũng thật giống như
hàng hóa trên vỉa hè, tùy tiện là có thể tìm vài khối lớn đặt ở đây.
Cô đi đến một tảng đá gần
nhất, thầm nghĩ những người trên đó, có bao nhiêu người thật sự ở lại bên nhau,
có bao nhiêu người cất bước ra đi?
Không biết có ai khắc tên
mình vào trong góc, nơi khó phát hiện kia không? Tô Nhạc tò mò bước vào rào
chắn, vòng ra phía sau tảng đá, trên đó có rất ít tên, cô cười thầm, quả nhiên
những người yêu nhau đều thích hạnh phúc được sưởi nắng. Cô ngồi xổm xuống xem,
nhìn mấy chữ to nhỏ bên dưới tảng đá, những nét chữ đó đã mờ mờ, không còn nhìn
rõ.
Tính cách Tô Nhạc đôi khi
rất kỳ quái, có những chuyện chẳng có ý nghĩ gì, cô lại làm rất nhiệt tình, vì
vậy cô cúi gằm đầu xuống, híp mắt cố gắng nhìn rõ mấy chữ bên dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!