Chương 44: Giở trò…

Con đường đá nhỏ, cây cối

um tùm, không khí dễ chịu, chim hót líu lo, nước chảy róc rách, cảnh đẹp như

vậy mà Tô Nhạc không thèm liếc mắt một cái, cô chống tay vào một cây thông, cúi

người thở dốc. Vì sao những người này chỉ nói đến chuyện chơi vui vẻ không ai

nói chùa miếu được xây trên đỉnh núi, đi bộ lên đến nơi, không chết cũng mất

nửa cái mạng.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô

Nhạc thức dậy thì mưa đã tạnh, vì vậy, mọi người liền mang theo đồ uống, lên

núi. Nhìn từ xa, núi này không quá cao, nhưng khi thật sự đặt chân lên, cô lập

tức lĩnh hội được rằng đi chơi cũng rất cần thể lực. Cô bắt đầu hối hận vì mình

suốt ngày ở trong nhà nên thể lực không đủ tốt.

Ngẩng đầu nhìn những bậc

thang không có điểm dừng, Tô Nhạc gần như muốn rớt nước mắt. Thế này đâu phải

đi xem tượng Phật, đi xem biển mây, rõ ràng đây là tự ngược đãi!

"Này, Tô Nhạc, cố gắng lên." Trần Húc cầm theo một túi nước, một túi đồ ăn vặt và những thứ linh tinh

mà vẫn bước đi như bay, rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách với Tô Nhạc, giống

như những thứ cầm trong tay không phải đồ uồng và đồ ăn vặt, mà là cuộn giấy vệ

sinh nhẹ bẫng.

Tô Nhạc liếc mắt khinh

thường, vỗ vỗ lòng bàn tay, chuẩn bị tiếp tục leo lên trên. Một bàn tay thật

đẹp đưa tới trước mặt cô, cô cũng không khách sáo, đặt tay mình vào trong lòng

bàn tay đó, sau đó lẩm bẩm:

"Em giao mình cho anh đấy." Một câu nói tùy tiện

như thế nói ra khỏi miệng đột nhiên lại biến thành cực kỳ mờ ám.

Nụ cười trên mặt Ngụy Sở

trở nên vô cùng sáng lạn, anh kéo tay khiến cho nửa người Tô Nhạc dựa trên

người mình, sau đó nói:

"Cứ yên tâm giao cho anh."

"Thảo nào đại ca không chịu ngồi cáp treo." Trần Húc quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng

như vậy, thầm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!