Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Lần này không khí so với ban nãy còn an tĩnh hơn nữa, cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Khoé miệng Cố Chi mới nãy còn nhàn nhạt ý cười, nay đã chậm rãi hạ xuống, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh.
Trên trán Vương Tử Kỳ gân xanh nổi đầy, không ngừng thở hổn hển.
Hắn rống xong mới nhận ra bản thân vừa mới nói cái gì, nhìn một lượt thấy ai nấy cũng đủ loại biểu cảm.
Hắn vốn xuất thân không tầm thường, từ nhỏ đã quen được cha mẹ nuông chiều, ai gặp cũng chào một tiếng Vương công tử, vậy mà bây giờ, trước mặt bao người lại bị người khác vạch trần bộ mặt thật, mất hết cả mặt mũi, nên nhất thời tức giận mà muốn lôi hết mọi người ra mắng chửi.
Đợi đến khi phản ứng kịp rồi thì liền cảm nhận trên trán có cái gì lành lạnh dí vào.
Là họng súng của Trần Thiệu Hoàn.
Vương Tử Kỳ nhận ra đấy là họng súng, cả người liền nổi một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn run rẩy, mồ hôi đổ ra ướt cả lưng.
Trần Thiệu Hoàn vừa cầm súng dí vào đầu Vương Tử Kỳ, vừa lướt mắt nhìn khắp hội trường, cuối cùng nhìn về phía Cố Chi và Trần Gia Hoành trên sân khấu.
Y không thể nổ súng, hoặc ít ra là không thể nổ súng ở đây.
Nơi này là Thượng Hải, bày ra trò này chỉ để giữ thể diện với khách khứa thôi.
Cố Chi cảm nhận được có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn lên người mình.
Hoắc Đình Sâm trước kia có dắt cô đi tham gia mấy buổi yến hội, tiệc tùng.
Hôm nay ở đây cũng có một vài người ít nhiều cũng đã gặp qua, chắc cũng cảm thấy nhìn cô hơi quen, lại thêm mấy chuyện Vương Tử Kỳ mới la lên khi nãy, ngồi nghĩ một chút, ai nấy cũng có thể nhận ra người tình nhân hồi đó suốt ngày ở bên cạnh Hoắc Đình Sâm không ai khác là Cố Chi.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng người phụ nữ bị ruồng bỏ ngày trước bây giờ đã vịt hoá thiên nga, thoắt cái đã trở thành con gái thất lạc nhiều năm của Trần Gia Hoành.
Cố Chi cảm nhận được Trần Gia Hoành đang lửa giận bùng bừng, đối với chuyện của con gái thì bất kể có là gì ông cũng không bình tĩnh nổi.
Nếu không phải do bên người không có súng, có lẽ bây giờ ông đã một phát bắn chết cái tên khốn nạn kia rồi.
Những vị khách ở đây không hẹn mà cùng đồng lòng chờ xem chuyện hôm nay sẽ kết thúc thế nào.
Thế lực của Trần Gia Hoành lớn như thế, mà việc này lại còn dính đến Hoắc gia, chỉ cần ông ta nói một tiếng, tất cả mọi người sẽ quên luôn đêm nay đã nghe thấy việc gì, buổi tiệc sẽ tiếp tục như thường, thậm chí báo sáng mai sẽ không nhắc đến một chữ về sự cố đêm nay.
Nhưng đó là ở trước mặt thôi, sau lưng thì kiểu gì các phu nhân hào môn chẳng lời qua tiếng lại, bàn tới bàn lui chuyện này.
Ánh mắt Trần Gia Hoành sắt bén như đại bàng, như thể đang cảnh cáo tất cả mọi người ở đây rằng chuyện không nên nghe thì lo mà bịt tai lại, Cố Chi ở bên kéo tay áo ông.
Lúc cảnh vệ áp giải ba người kia ra ngoài, Cố Chi đột nhiên gọi bọn họ: "Đợi đã."
Mọi người một lần nữa lại quay qua nhìn Cố Chi.
Cô đang định nói gì đó thì ngay lúc đó có một người đàn ông đi vào.
"Hoắc Đình Sâm!"
Có người nhận ra liền gọi tên anh, mọi người liền nổi giọng bàn tán.
Mặt mày anh lạnh lùng, nhìn thôi cũng thấy bị áp lực, đúng là phong thái của nhà tư bản Hoắc Đình Sâm mà ai ai ở Thượng Hải cũng kiêng dè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!