Chương 5: 🥑

Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Cố Chi tâm tình thoải mái mà rời khỏi Nam Tĩnh công quán.

Căn biệt thự xa hoa kiểu Tây của cô còn chưa trang trí  xong, vì thế cô quyết định đến khách sạn, chọn căn tốt nhất mà ngủ lại.

Cố Chi nằm trên giường nệm cao su mềm mại, nhớ lại mới vừa rồi mình đá Hoắc Đình Sâm một cái, còn nói với anh rất nhiều lời.

Cô cảm thấy giống như đang nằm mơ, nhưng so với mơ còn vui hơn nữa.

Cũng không biết đá vậy rồi có làm hư anh luôn không nữa.

Cố Chi nhớ lại vẻ mặt thống khổ của Hoắc Đình Sâm, sau đó lại vô cùng yên tâm mà trở mình, nhắm mắt đi ngủ.

Lỡ hư rồi thì cũng đâu có liên quan đến cô, dù sao bọn họ cũng chia tay rồi.

***

Cố Chi sau khi ngủ dậy thấy vô cùng thoải mái, cô không vội vàng đi mua quần áo trang sức gì, mà đầu tiên là mua cho mình một chiếc xe ô tô, nhãn hiệu giống với loại mà Hoắc Đình Sâm dùng.

Cô đương nhiên không biết lái xe, cho nên lại tuyển cho mình một người tài xế.

Hoắc Đình Sâm còn có vài ba tài xế, cô vì cái gì mà không thể có chứ.

Tài xế tên là Tạ Dư, trước kia cũng đã từng là tài xế của một gia đình giàu có ở Thượng Hải, người nhanh nhẹn, từng chạy xe đi khắp  thành phố rồi.

Tạ Dư sau khi nhận việc, xoa tay, tính tính trong đầu rằng gã sẽ đưa ông chủ mới của mình chạy băng băng đi các buổi xã giao này nọ, nhưng uổng công gã tính toán nửa ngày, phát hiện ra ông chủ mới của mình lại là một bà chủ vừa xinh đẹp vừa có tiền nhưng hình như không có công ty sản nghiệp gì, mỗi ngày công việc chính của gã là chở cô đi dạo phố, uống trà, với ...

tiêu tiền.

Tạ Dư nhịn không nổi nữa, hỏi: "Bà chủ Cố, chúng ta... không làm ăn gì à?"

Cố Chi đang cúi đầu đùa nghịch máy phát nhạc mới nhập từ nước Mỹ: "Làm ăn cái gì?"

Tạ Dư liền bày ra vẻ thư ký muôn phần nghĩ cho ông chủ, nói: "Thì chính là, làm ăn kiếm tiền đó.

Chứ mỗi ngày đều ăn như núi lở thế này thì sợ sẽ dùng hết tiền mất."

Cố Chi chọn một đĩa than bỏ vào máy phát, không để ý đáp: "Không có việc gì, tiền của tôi tiêu cũng không hết."

Tạ Dư: ".................."

Cố Chi nói cũng đúng, nhiều tiền như thế, cô tiêu thế nào cũng không hết, nhưng mà thong thả mấy ngày rồi, đúng là cũng nên kiếm chuyện làm thôi.

Cố Chi đối với vấn đề này hơi đau đầu một chút.

Việc duy nhất cô rành nhất chính là ca hát, cô sẽ không kinh doanh đâu.

Cô vốn định đem tiền bỏ vào ngân hàng, đợi mấy năm thì ăn lợi tức, đến khi nào Cố Dương đi du học trở về, đưa tiền cho cậu, để cậu đi kinh doanh gì đó.

Ai dè hôm qua mơ thấy ác mộng, mơ thấy một ngàn vạn nhân dân tệ ở trong két sắt ngân hàng khóc lóc với cô, bảo là trong két của ngân hàng vừa lạnh vừa ẩm, chúng nó muốn được thấy cuộc sống, muốn trải việc đời, nói cô nhẫn tâm để chúng nó ở đó ăn đói mặc rách sao.

Cố Chi bị giấc mơ đó dọa sợ, trái tim nhỏ đập bình bịch.

Cố Chi nhớ đến cơn ác mộng đó, lại vừa nghịch máy phát vừa suy nghĩ gì đó, sau đó lại nói Tạ Dư chở cô đến đường Nam Kinh.

Cô tiêu tiền, có tiêu đến đậu, nhất định cũng không thể để cho một ngàn vạn nhân dân tệ ở trong ngân hàng chịu cảnh ăn đói mặc rách được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!