Chương 41: (Vô Đề)

Trước cửa công ty điện ảnh Hoa Anh.

"Hôm nay tới đây thôi, sau khi công ty nhận được phim mới sẽ an bài mọi người đi thử vai, bây giờ cũng không có vai gì nhỏ để đóng, thời gian rảnh rỗi thì luyện tập nhiều vào." Cố Chi vừa đi vừa nói, công ty ký cùng một lúc với năm người, không có việc gì nên đến gặp bọn họ nói chuyện một chút.

"Vâng thưa bà chủ Cố." Năm người đồng loạt gần đầu đáp ứng.

Cố Chi đi tới đi lui, nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe ô tô màu đen đang chầm chậm dừng lại.

Xe mà chạy êm như thế chắc chắn là xe mới, mà lớp vỏ sơn trên thân xe dưới ánh mặt trời còn lấp lánh toả sáng.

Cố Chi nhìn một hồi tự nhiên thấy xe này có hơi giống xe của Hoắc Đình Sâm, đang định nhìn biển số xe coi có phải đúng không thì cửa xe đã mở ra.

Sau đó cô thấy Hoắc Đình Sâm từ trong xe bước ra.

Cố Chi: ".................."

Hoắc Đình Sâm xuống xe, không nhúc nhích gì mà nhìn chằm chằm năm người đứng sau lưng Cố Chi>

Lúc này, không khí giữa đám đàn ông với nhau chính là đang tranh đua cao thấp.

Hoắc Đình Sâm một tay nắm giữ toàn bộ Hoắc thị, còn có vô số tài sản dưới danh Hoắc gia nữa, làm ăn phát đạt nổi tiếng gần xa suốt mấy năm nay, bây giờ đứng đây, toàn thân toả ra khí thế của kẻ quyền lực, chính là để chặn đầu năm tên đứng sau Cố Chi.

Cả năm người đều không hẹn mà cùng run rẩy, không ngừng lùi về sau.

Cố Chi không biết Hoắc Đình Sâm về lại Nam Kinh lúc nào, vậy mà giờ còn xuất hiện ở đây, vẻ mặt thì như mới bị ai đó cắm cho mấy cái sừng.

Nhưng khi cô nhớ ra năm người đang đứng phía sau mình, Cố Chi liền hơi hơi có cảm giác như bị bắt gian, liền chủ đồng chào hỏi Hoắc Đình Sâm trước: "Hoắc tiên sinh."

Hoắc Đình Sâm nhìn chằm chằm năm người kia, ánh mắt chuyển qua Cố Chi, nhìn là biết cô lại ngựa quen đường cũ, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Người nào.... là của em?"

Người nào.... là của cô?

Cố Chi ngây ra một chút, không hiểu anh đang nói cái gì.

Anh đang hỏi là trong năm người này, ai là tiểu tình phu mới nhất của cô à?

Sau đó cô lại nhớ đến lúc anh doạ Trần Chiêu bỏ chạy, xong rồi cả Lâm Tư Bác bị đưa ra nước ngoài du học.

Chẳng lẽ lần này anh cũng định dùng lại chiêu cũ á?

Cố Chi nghĩ thế xong lại thấy không phục, một tay chống nạnh, một tay vung lên, không khách khí mà nói với Hoắc Đình Sâm: "Toàn bộ đều là của tôi, anh tính làm gì?"

Cô cũng không tin la Hoắc Đình Sâm lần này có thể dọa tất cả bỏ chạy.

Trần Gia Minh nơm nớp lo sợ đứng sau lưng Hoắc Đình Sâm.

nghe thấy hai chữ "toàn bộ" kia, mắt trợn lên thiếu chút ngất xỉu.

Hoắc Đình Sâm nghe thấy thế hận không thể trực tiếp lấy dao ra chém hết cả năm tên kia, anh hít một hơi sần rồi gằn giọng: "Cố! Chi!"

Cố Chi hất cằm, mặt bừng bừng khí thế: "Kêu tôi cái gì?"

Hoắc Đình Sâm cúi đầu nhìn cô.

Cố Chi đang muốn hỏi hôm nay Hoắc Đình Sâm muốn làm trò gì, không lẽ định đè cô ra trước cửa công ty của cô à.

Ai dè Hoắc Đình Sâm biểu tình lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên xoay người, không quay đầu lại mà đi thẳng lên xe.

Trần Gia Minh nhanh chóng chạy theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!