Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Sau khi tin tức bộ phim "Minh Nguyệt Ca" muốn tuyển lại nam chính được tung ra, có không ít nam diễn viên ở Thượng Hải, thậm chí còn có người không phải là diễn viên cũng bắt đầu rục rịch đi đăng ký thử vai.
Nhưng mà sau khi tiêu chuẩn tuyển chọn có hơi hà khắc được thông báo xong, có không ít người chỉ đành lắc đầu, thở dài ngao ngán.
Dưới 27 tuổi có không ít người, thân cao trên 1m8 cũng có nhiều, da sáng mũi cao, dung mạo tốt mà còn biết diễn kịch, thế này thì vẫn có, nhưng mà khi đặt tất cả các điều kiện lại với nhau, thì người có đủ các điều kiện này lại chẳng còn bao nhiêu.
Giám đốc mới đem danh sách ứng tuyển mới lấy được đưa cho Cố Chi xem, số lượng người phù hợp tất cả các điều kiện cũng chỉ có một vài người, hơn nữa đều toàn là các gương mặt mới, trong đó còn có sinh viên mới tốt nghiệp trường điện ảnh ra, còn có giảng viên đại học, thậm chí còn có công tử con nhà có tiền nhưng ôm mộng làm diễn viên nữa.
Cố Chi kéo Cổ Dụ Phàm tới điện ảnh Hoa Anh để ngồi làm giám khảo buổi thử vai với cô, Cổ Dụ Phàm nhìn đám diễn viên vừa cao lớn anh tuấn vừa sáng lạn như mặt trời con, sau đó nhìn Cố Chi, đỡ trán mà im lặng quan sát.
Cố Chi thoạt nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh, thậm chí còn ngồi ghi chú đánh giá từng người một.
Rõ ràng biết có mấy chữ đâu, vậy mà lại ngồi đó ra vẻ viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
Cổ Dụ Phàm: "................."
Vòng tuyển chọn đầu tiên kết thúc, đợi đến lúc nhóm nam diễn viên đi vào hậu trường nghỉ ngơi, Cố Chi thả bút trong tay, dựa lưng vào ghế, cảm thán nói: "Thật khó chọn quá đi."
Cô xem phim thấy các vị hoàng đế cổ đại một tay quản tam cung lục điện sao nhẹ người quá vậy nhỉ.
Cô nãy giờ xem thì thấy ai cũng tốt cả, chọn người này bỏ người kia đều không nỡ, giờ bảo chọn ra người ưng nhất thật sự quá khó khăn.
Cổ Dụ Phàm che miệng ho khan một tiếng, rốt cuộc nhịn không được mà nói: "Cô muốn tuyển là tuyển nam chính đóng phim, điều kiện thì biết rồi đó, giọng hát giọng nói đều đã thử hết rồi, giờ chỉ cần kiểm tra kỹ thuật diễn thôi."
Cố Chi phồng má, nói: "Nhưng mà tôi đâu có biết cái gì về diễn xuất đâu." Cho nên có nhìn thì cũng chỉ nhìn khuôn mặt thôi.
Cô trước kia vẫn cảm thấy là Hoắc Đình Sâm tuy tình cách rách nát, chỉ nhìn thuận mắt thôi.
Nhưng bây giờ có nhiều người đẹp trai đứng trước mặt thế này, cô mới phát hiện ra tên khốn Hoắc Đình Sâm kia ...! hình như so với ấn tượng của cô thì còn đẹp hơn nữa.
Cổ Dụ Phàm nghe Cố Chi nói thế xong, đột nhiên cảm thấy bất an cho tương lai của bộ phim thu tiếng đầu tiên của quốc gia.
Cổ Dụ Phàm: "Vậy thì cô chỉ cần chọn ra một người ưng nhất thôi, nam chính cũng chỉ có một thôi mà."
"Thôi được rồi." Cố Chi đem ảnh chụp mình đang cầm trong tay ra, mặt mày nghiêm túc.
Đúng lúc Cổ Dụ Phàm cho rằng Cố Chi đang suy nghĩ cặn kẽ để lựa chọn, chỉ thấy cô nhìn đống ảnh chụp, nhắm lại, sau đó...
Bắt đầu thì thầm nói chuyện với ông bà.
Cổ Dụ Phàm giật mình, thiếu chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
".....! Chỉ trúng ai thì chọn người đó nè!" Cố Chi nói xong cuối cùng còn một chữ, ngón tay vừa vặn dừng lại trên một tấm ảnh.
Cố Chi mở to mắt ra, nhìn người trong tấm ảnh, gật gật đầu.
Người được chọn có tên là Dương Trạch, ngoại hình cũng không tồi, phù hợp làm sinh viên nhất, nhưng mà y không phải sinh viên học viện điện ảnh, cũng không phải giảng viên đại học, mà chỉ là một thiếu gia nhà có tiền, tuy nhà có tiền nhưng không muốn làm ông chủ, chỉ muốn đi đóng phim trở thành ngôi sao.
Y trước kia hồi đi học có đóng kịch mấy lần, cho nên coi như cũng có chút kinh nghiệm diễn xuất.
"Chọn người này đi." Cố Chi chỉ vào ảnh chụp nói.
Cổ Dụ Phàm nhìn qua một cái, gật gật đầu: "Cũng được."
Cố Chi chọn nam chính xong, đưa cho giám đốc kết quả để thông báo ra bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!