Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Trần Gia Minh nghe theo lời Cố Chi dặn dò, một chữ cũng không bỏ sót, thuật lại toàn bộ lời của cô cho Hoắc Đình Sâm nghe.
Quả nhiên không hổ danh Trần Gia Minh là thư ký nội công thâm hậu, lúc anh ta thuật lại lời của Cố Chi, mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh, giống như không hề cái gọi là "phí phục vụ" kia là gì hay là Hoắc tổng tôn quý của anh ta "phục vụ" kiểu gì.
Tất nhiên, dù biểu hiện có bình tĩnh đến đâu thì anh ta cũng không dám nhìn biểu cảm của Hoắc Đình Sâm.
Hoắc Đình Sâm nhìn tờ tiền trong tay Trần Gia Minh.
Một đồng.
Anh nhớ rõ ràng, cái tên nhóc được Cố Chi bao nuôi kia, chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường trong khách sạn thôi, lúc cho người tra hỏi, cậu ta bảo Cố Chi cho cậu ta mỗi tháng 200 đồng tiền sinh hoạt.
Chỉ một người phục vụ nhỏ bé mà một tháng trả 200 đồng.
Còn anh, cả một đêm...
Chỉ có một đồng, so với 200 đồng kia..
Hoắc Đình Sâm hít một hơi thật sâu, anh tự dặn lòng không cần phải đi so đo với tên trai bao kia, ráng nuốt cơn giận đang muốn trực tiếp bắt trói Cố Chi đem tới đây hỏi tội.
Một người như anh lại vì một đồng tiền kia xúc động nói không nên lời, nắm tay siết chặt.
Lúc này anh nhận ra, quyết định muốn dạy dỗ con vịt bỏ trốn nhà anh thật là một quyết định sai lầm.
***
Tại khách sạn Uy Tư, Trần Chiêu hôm nay không xuất hiện, nghe giám đốc khách sạn nói cậu ta đã xin nghỉ rồi.
Cố Chi hỏi: "Tự mình từ chức hả? Còn sống không? Có thiếu tay thiếu chân không?"
Giám đốc nghe cô hỏi chuyện mà toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn trả lời: "Là tự mình nộp đơn, còn sống, không thiếu miếng thịt nào, tinh thần thì ...
cũng tạm ổn."
"Ra vậy, cảm ơn nhé." Cố Chi nghe xong gật gật đầu, suy tư một chút.
Rõ ràng cô với tên nhóc kia đâu có phát sinh chuyện gì, tên Hoắc Đình Sâm này cớ gì mà bày ra cái trò ác dữ không biết.
Cố Chi cảm thấy về sau cô không thể tiếp tục ở khách sạn này nữa, lỡ chuyện giống như đêm hôm qua tái diễn lần nữa, tên chó Hoắc Đình Sâm vậy mà có thể tra ra chỗ ở của cô.
Nơi này không còn bí mật và an toàn nữa rồi.
Cố Chi không dám đảm bảo lần tiếp theo Hoắc Đình Sâm đến đây thì sẽ làm ra chuyện gì nữa, cô chỉ sợ là bản thân đã đắc tội với Hoắc Đình Sâm rồi.
Vốn dĩ tối hôm qua còn sống sót là do mới bị quăng lên giường mà cô đã khóc như nhà có tang, không biết lần sau anh ghé qua thì sẽ trực tiếp động tay động chân làm ra chuyện gì nữa.
Cố Chi nghĩ đến tối hôm qua, mặt đỏ ửng cả lên.
Trước kia, chỉ cần cô khóc một tiếng, Hoắc Đình Sâm sẽ nhẹ nhàng hơn.
Lần này, cô càng khóc, anh càng mạnh bạo, cô có cảm giác xém chút nữa thôi là cô đã phải lên báo vì có một cái chết không tiện miêu tả rồi.
Là bị đàn ông ở giường làm hành động không tiện miêu tả mà chết.
Chuyện này mà lộ ra đảm bảo đến mặt mũi đi gặp mẹ dưới suối vàng cũng không còn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!