"Hiện tại bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch, điều quan trọng nhất là giai đoạn theo dõi tiếp theo…"
"May mắn là ý chí sống của bệnh nhân rất mạnh, đã giúp chúng tôi tiết kiệm được không ít công sức."
"Các vị đều là người thân của bệnh nhân sao? Sao lại đông vậy?"
Bên ngoài phòng bệnh, Derrick, Thiên Dạ, Charles, cùng với You An, Kenley và các thành viên khác của Thiên Khải, đang đứng thành mấy hàng trong hành lang, đầu người nhấp nhô san sát. Nhìn qua, đó là một cảnh tượng khá lạ lùng.
Bác sĩ có chút ngạc nhiên: "Người đông quá, trong phòng bệnh chỉ cho phép tối đa ba người vào thăm thôi, những người khác xin mời trở về."
Thiên Dạ bình tĩnh nhìn mọi người, quở trách: "Đứng tụ tập ở đây làm gì, không cần huấn luyện sao?"
Các thành viên của Thiên Khải nhìn nhau, cuối cùng không dám trái lệnh, lưu luyến rời đi.
Tại chỗ rất nhanh chỉ còn lại ba người ban đầu.
Thiên Dạ rũ mắt xuống.
Derrick từ tối qua vẫn ngồi trên ghế dài không nhúc nhích, có vẻ như muốn đợi cho đến khi Lâm Thời tỉnh lại.
Thiên Dạ nói với giọng lạnh nhạt: "Cậu cũng về đi. Lâm thà bỏ mạng để cứu cậu, đừng để công sức của cậu ấy uổng phí."
Dứt lời, cơ thể cứng ngắc của Derrick khẽ nhúc nhích. Tiếng khớp xương "lách tách" vang lên, như một con robot đã lâu không được bảo trì, hành động chậm chạp.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua hai người trước mặt, nhạy bén nhận ra thái độ của họ đã lạnh lùng hơn rất nhiều.
Cũng phải, suy cho cùng, chính cậu là kẻ gây ra vết thương cho Lâm Thời.
Cậu đáng phải chịu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Derrick sẽ nghe lời họ mà quay về.
Nếu cậu có lỗi, cậu càng phải ở lại đây để chuộc tội.
Huống hồ, sự giận cá chém thớt của họ chẳng có ý nghĩa gì đối với Derrick. Họ đâu phải Lâm Thời.
Derrick ngước mắt lên, ánh nhìn sắc bén và lạnh lùng, khiến cho người ta khó chịu một cách khó hiểu.
Thấy vậy, Thiên Dạ cau mày, nói khẽ: "Ngoan cố."
Nhưng dù sao thì họ cũng là người lớn, cho dù có giận cá chém thớt thì cũng không thể thật sự gây khó dễ với một đứa trẻ.
Cùng lắm là bỏ qua thôi.
Thiên Dạ đi đến bên cửa sổ nhìn vào trong, Lâm Thời đang nằm trên giường bệnh.
Cô lần đầu nhận ra, người đàn ông luôn lơ là, mặt luôn tươi cười này, thực ra mới chỉ hai mươi tuổi.
Trong thời đại mà tuổi thọ trung bình có thể lên đến hơn 500 tuổi, Lâm Thời có vẻ quá trẻ.
Nghĩ đến đó, cô vô thức trở nên thất thần. Đến khi cô lấy lại tinh thần, Charles đã vặn nắm cửa đi vào.
Thiên Dạ hơi giật mình, rồi nhanh chóng bước theo.
Chỉ thấy Charles lấy tăm bông chấm nước, cẩn thận làm ẩm môi cho Lâm Thời..... Cũng khá là chu đáo.
Cô nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng người, nhìn thấy Derrick đang bám vào khung cửa, mắt chằm chằm nhìn về phía giường bệnh với vẻ đầy mong chờ.
Khi chạm vào ánh mắt của cô, cậu bé lập tức mím môi, vẻ mặt trở nên cảnh giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!