Khi bước lên thuyền, Derrick vẫn không ngừng xoa mũi, nắm lấy tay Lâm Thời và buồn bã nói: "Không hiểu sao, vừa rồi tự nhiên hắt hơi mấy cái."
"Ồ," Lâm Thời thản nhiên đáp, "Có lẽ em cần thay tã."
Derrick: "?"
"Đừng có giỡn, lần này là một vụ án lớn đấy. Tất cả đi viết báo cáo rồi nộp cho thủ lĩnh ngay." Thiên Dạ nói.
Charles lặng lẽ kéo miếng bịt mắt lên và đi ngủ.
Lâm Thời ngay lập tức xịu mặt, cậu bế Derrick lên và chọc vào má cậu bé: "Vừa rồi có ai nói gì không? Cứ như ảo giác ấy nhỉ."
Thiên Dạ máu lạnh vô tình: "Phải nộp cho tôi trước 9 giờ tối nay."
Lần này Lâm Thời hoàn toàn suy sụp: "Rốt cuộc tại sao vào Thiên Khải rồi mà vẫn phải viết báo cáo công việc! Tôi làm cái nghề không đàng hoàng mà!"
"Có thể cách chức thủ lĩnh không? Để tôi lên làm thủ lĩnh, tôi tuyên bố tất cả anh em Thiên Khải đều không cần viết báo cáo nữa!"
Thiên Dạ không mảy may lay động: "Bác bỏ, không phê chuẩn."
Lâm Thời tức tối dắt Derrick đi tìm chỗ ngồi.
"Tiểu Khắc à Tiểu Khắc, tuy em lớn lên ở Thiên Khải, nhưng sau này tuyệt đối đừng làm việc ở đây nhé, trừ khi cái thói quen xấu viết báo cáo này bị hủy bỏ hoàn toàn. Anh làm vậy là vì tốt cho em đấy, biết chưa?"
Derrick ngẩng đầu nhìn cậu, lắng nghe rất nghiêm túc, rồi trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Thực ra, cậu rất thích Lâm Thời nói chuyện riêng với mình. Dù những gì cậu ấy nói thường là những lời lảm nhảm, nhưng lại rất thú vị.
Quan trọng nhất là, Derrick cảm thấy đây là khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người họ, không có ai khác đến làm phiền, vô cùng thoải mái.
Derrick lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng.
Một lúc sau, tim cậu bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cùng lúc đó, Lâm Thời cũng dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây tiếp theo, một ánh lửa bùng nổ, khói đặc lẫn mảnh kim loại bay sượt qua da thịt, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng trong không gian!
Mọi việc diễn ra quá nhanh và hỗn loạn. Derrick theo bản năng muốn che chắn cho Lâm Thời, nhưng cậu quá nhỏ. Cuối cùng lại bị Lâm Thời đè xuống, bảo vệ chặt chẽ.
Bên tai là tiếng ong ong chói tai, lẫn với tiếng báo động dồn dập của thiết bị đầu cuối.
Trong lúc hoảng loạn, dường như cậu nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn của Lâm Thời. Trước khi rơi vào hôn mê, toàn thân tê dại, cậu cảm thấy máu của mình đều lạnh buốt.
"Bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu, đang trong giai đoạn theo dõi. Xin các vị đừng lo lắng."
"Tình trạng hiện tại rất nguy cấp, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…"
"Vẫn còn hy vọng… hãy kiên trì!"
Trong bốn người bị thương, Lâm Thời là người bị thương nặng nhất.
Quả thuốc nổ được đặt ngay dưới ghế của họ. Lâm Thời đã bảo vệ Derrick kịp thời, đáng lẽ cậu sẽ chết, nhưng may mắn là chế độ cấp cứu của cơ giáp đã được khởi động, giữ lại được nửa cái mạng cho cậu.
Trong khoảng thời gian chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, mắt Derrick đỏ ngầu, không ngừng tự vấn: Tại sao mình lại yếu đuối như vậy, tại sao lại làm liên lụy đến Lâm.
Cậu bé siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Vụ nổ đột ngột đã đè sập lưng cậu, cảm giác tự ghét bản thân bao trùm toàn thân. Thế nhưng, da thịt và xương cốt lại đang tái tạo một cách nhanh chóng.
"Sẽ không bao giờ xảy ra nữa..." Derrick mở mắt, những mạch máu nổi lên trên cánh tay không ngừng rỉ máu, băng gạc nhanh chóng nhuộm màu đỏ sẫm như mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!