Lâm Thời bế Derrick ngồi xuống ghế dài, nâng đầu cậu bé lên để nhóc đối diện với cậu: "Nói anh nghe xem, hôm nay sao tự dưng lại giận vậy?"
Derrick ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đen của Lâm Thời, thấy được hình ảnh chật vật của chính mình phản chiếu trong đó.
Cậu bé lập tức quay đầu đi, đưa tay áo lên lau mạnh hai mắt, đồng thời sắp xếp lại cảm xúc, cho đến khi chắc chắn rằng mình đã ở trong trạng thái hoàn hảo và ổn thỏa nhất trong mắt Lâm Thời, cậu mới hít mũi, khẽ gọi anh: "Lâm."
"Anh đây." Lâm Thời sờ sờ má cậu bé.
Derrick nghiêng đầu chủ động cọ vào tay anh, giọng nhỏ xíu: "Lâm biến mất trong thời gian này, Tiểu Khắc nhớ lắm."
"Thật không?" Lâm Thời cố ý trêu chọc, "Vậy sao sau khi gặp nhau lại giận dỗi với anh thế?"
Derrick lắc đầu, rầu rĩ nói: "Không giận anh đâu, là giận chính mình."
"Giận chính mình?" Lâm Thời thắc mắc.
"Vâng." Derrick ngước mắt lên, nước mắt vừa lau khô lại có xu hướng sắp vỡ bờ. Cậu bé vội vàng dụi dụi, ánh mắt lảng tránh, nói: "Lâm, anh bắt đầu tự mình làm nhiệm vụ từ khi nào vậy?"
Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?
Lâm Thời ngớ người.
Những ký ức đó đã quá xa vời, thường đi kèm với những ngày mây đen bao phủ, trời tối sầm, dưới vòm cầu bẩn thỉu ẩm ướt, Lâm Thời mới tròn tám tuổi dùng những vật liệu thừa mà quý tộc vứt đi, cùng với một kẻ lừa đảo chuyên xem bói dưới vòm cầu, chắp vá nên hình dáng ban đầu của một bộ giáp người máy.
Sấm sét nổ vang, mưa như trút nước, những hạt nước bắn lên đùi Lâm Thời, đau rát.
Cậu bé im lặng cuộn chân lại, đứa trẻ vừa thay răng nói chuyện còn bị hụt hơi: "Chú Giang, chúng ta đổi chỗ được không?"
Kẻ lừa đảo xem bói trong tay vẫn còn cầm dầu máy, nghe vậy liền bực bội đứng dậy: "Thằng nhóc con phiền phức quá, không thấy người lớn đang bận à? Nếu không phải vì mày thì giờ này ta đã... Á! Đau đau đau!"
Hắn bị nước mưa bắn vào tay chân múa loạn, dầu máy rơi xuống đổ lên người Lâm Thời, vừa bực vừa tức: "Thằng họ Lâm! Lão tử giết mày!"
Tiểu Lâm Thời với khuôn mặt đen nhẻm, chỉ tay vào kẻ lừa đảo xem bói mà cười rộ lên, cười quá đà nên ngã lăn ra đất.
Chờ khi cậu bé ngơ ngác ngồi dậy, má đã bị kẻ lừa đảo cấu mạnh một cái.
Tiểu Lâm Thời ôm mặt, cuống quýt la: "Đau đau đau! Chú Giang thổi thổi! Đừng cấu nữa!"
"Mặt đáng yêu cũng vô dụng." Kẻ lừa đảo xem bói chán ghét buông tay, "Cũng chẳng thèm nhìn xem mình bây giờ trông như thế nào nữa."
Tiểu Lâm Thời lấy một chiếc gương vỡ ra, tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, đen nhẻm của mình một lúc lâu rồi khúc khích cười: "Đẹp!"
Kẻ lừa đảo xem bói xách cổ áo cậu bé: "Được rồi, lại đây xem giáp người máy."
"Sắp xong rồi, mày không phải cứ than phiền có người bắt nạt sao? Dùng cái này, người khác sẽ không dám đến gần nữa... Này! Thằng nhóc kia xuống! Mày đã biết dùng đâu mà leo lên! Chết tiệt đừng có túm lão tử!!"
Bên ngoài vòm cầu bỏ hoang, mưa như trút nước, kèm theo tiếng sấm rền vang. Lâm Thời bỗng giật mình tỉnh lại từ ký ức, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mưa.
Cậu cúi đầu, hóa ra là cẳng chân của Derrick đang gõ từng nhịp lên ghế dài.
Thấy cậu đã hoàn hồn, Derrick tiếp tục cẩn thận hỏi: "Lâm, anh bắt đầu ra nhiệm vụ từ khi nào?"
Lâm Thời xoa trán, trêu chọc nói: "Anh tám tuổi đã lái giáp người máy đi khắp nơi rồi đấy, hỏi cái này làm gì?"
Derrick chớp chớp mắt, cúi đầu không nói.
Tám tuổi, còn nhỏ hơn cả mình bây giờ.
Giá mà mình có thể lợi hại như Lâm, như vậy lúc anh xảy ra chuyện, mình sẽ không bị nhốt trong chiếc xe trống rỗng này, đến cả việc đi ra ngoài cũng khó khăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!