Lâm Thời cười cứng ngắc: "Anh nuốt được luôn à?"
Charles không nói gì, đáy mắt như viết: "Chẳng lẽ không được?"
Lâm Thời vô cùng kinh ngạc: "Ngon không?"
Chính cậu còn không nuốt nổi!
Charles cau mày, một lúc lâu sau mới đáp: "Cũng được."
Lâm Thời cảm thấy anh ta đúng là người tàn nhẫn.
"Thế thì anh ăn hết đi." Lâm Thời phủi tay, hệt như một ông chủ phó mặc tất cả, dúi hết xiên thịt vào tay anh ta.
Giải quyết xong cục nợ, Lâm Thời tức khắc nhẹ nhõm hẳn.
Bị sắp xếp đâu vào đấy, Charles cũng không nói một lời phản đối. Anh ta dường như không có vị giác, cho đến khi ăn hết cả xiên thịt vẫn không hề lộ ra vẻ khó chịu.
Thấy vậy, sự tự tin của Lâm Thời lại lén lút trỗi dậy. Cậu dọn một tảng đá sạch sẽ ngồi đối diện Charles, hắng giọng nói:
"Thật ra đồ tôi làm cũng không phải quá khó ăn, nó chỉ là không hợp khẩu vị số đông thôi. Với những người có khẩu vị cao siêu và độc đáo, như Charles anh chẳng hạn, đều có thể vui vẻ chấp nhận và nuốt trôi, đúng không?"
Đúng lúc Lâm Thời đang thao thao bất tuyệt, Charles bỗng nhiên ngắt lời cậu: "Đi làm nhiệm vụ sao không mang theo con dao găm tôi tặng cậu?"
Lâm Thời sững sờ: "Tôi không biết anh muốn."
Dứt lời, Charles lại nói từng chữ một: "Tôi không cần."
Lâm Thời thấy lạ, "Vậy anh hỏi làm gì?"
Vừa nói xong thì thấy Charles ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với cậu.
Đôi mắt vốn u ám đó chứa đựng một ý vị mà Lâm Thời không thể hiểu nổi.
Một lúc lâu sau, Charles mới thì thầm: "Quà, đừng suy nghĩ lung tung."
Trên vách hang, những mảnh đá vụn rơi xuống, phát ra tiếng "lách tách" nhỏ.
"...À, được thôi." Lâm Thời tránh ánh mắt anh ta, cảm thấy bầu không khí thật kỳ quái.
Đôi ủng chiến đấu bồn chồn nghiền nát những viên đá nhỏ trong hang, chàng trai tóc đen từ từ quay lưng lại… Chết tiệt, sao tên đó lại biết cậu ngầm coi đó là lời thách đấu chứ?
Anh ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác à?
Thôi, không nghĩ mấy chuyện đó nữa, bây giờ quan trọng nhất là phải sống sót ở cái nơi quỷ quái này.
Vài ngày trôi qua, Lâm Thời ở dưới vực bắt được thỏ hoang, bọ cánh cứng, dốc hết tâm tư kéo những con mồi ăn được vào hang đá, giao cho Charles, người mà toàn thân chỉ có cánh tay có thể cử động, để nấu nướng.
Tuy rằng mùi vị vẫn bình thường, nhưng dù sao cũng miễn cưỡng nuốt được, hơn hẳn đồ của chính cậu làm.
Khoảng thời gian trống còn lại đều được Lâm Thời dùng để mày mò với thiết bị đầu cuối.
Sau khi rơi xuống vách núi, thiết bị đầu cuối cũng không còn lành lặn. Mặc dù chỉ cần nó còn hoạt động, vẫn có thể truyền tín hiệu vị trí cho Thiên Dạ, nhưng nếu không sửa chữa hoàn toàn, thì những tín hiệu chập chờn như thế cũng không đủ mạnh mẽ để giúp Thiên Dạ tìm người.
Vẫn phải cố gắng thôi.
Lâm Thời vừa cảm thán, vừa ngồi xếp bằng dưới đất kiểm tra thiết bị đầu cuối, cố gắng nối lại những đường dây bị đứt.
May mắn là sau vài ngày như vậy, thiết bị đầu cuối đã được Lâm Thời sửa chữa gần xong, chỉ còn lại vài đường mạch cuối cùng. Chỉ cần nối chúng lại, chắc chắn sẽ truyền được tín hiệu vị trí ổn định và chính xác ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!