Đúng là chẳng ai ngờ được.
Trước đó, Lâm Thời đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có thể gặp lại Giang Xuyên. Có thể là một lần cậu đến Liên bang làm nhiệm vụ, đi ngang qua bãi rác và thấy một ông lão lưng còng, sau đó cậu tốt bụng đến giúp, ngẩng mặt lên thì phát hiện ra.
Hoặc cũng có thể là cậu lẻn vào một lâu đài của quý tộc nào đó, đối mặt với Giang Xuyên đã trở thành quý tộc "ngồi trên ghế cao".
Cũng có khả năng là trong một lần dã ngoại, cậu vô tình đi ngang qua một nấm mồ đã phình to.
Nhưng duy nhất có một điều cậu chưa từng nghĩ đến, đó là Giang Xuyên lại có thể ở cùng một nơi với mình và cả hai còn thường xuyên chạm mặt.
Lâm Thời nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Một lúc lâu sau, cậu nghiêng đầu ho vài tiếng, nói:
"Nhiều năm không gặp, lại xấu đi rồi."
Giang Xuyên: "..."
Carter ngây người: "Cái gì mà nhiều năm không gặp, mấy hôm trước chẳng phải vừa gặp sao?"
Lời nói vừa dứt, không ai để ý đến hắn.
Carter ngượng ngùng chỉnh lại tư thế ngồi.
Trên mặt Giang Xuyên không hề lộ ra vẻ chột dạ hay hoảng loạn nào, đương nhiên cũng có thể là do tuổi lớn nên da mặt đã dày hơn. Dù sao, vị thầy bói lừa đảo này có chút buồn bực xoa xoa giữa hai lông mày, chậm rãi hỏi:
"Ai mang cậu tới đây?"
"Tôi có cách của mình," Lâm Thời nói, "Anh đừng quan tâm."
Giang Xuyên cười lạnh.
Đã lâu không dùng bộ mặt thật này để gặp lại đứa nhóc này, hắn giờ đây thật sự có chút không tự nhiên.
Nói thật, hiện tại vẫn chưa phải là thời gian hắn đã định trước để nhận lại Lâm Thời. Trong dự tính của Giang Xuyên, đáng lẽ phải là sau khi Lâm Thời gặp nguy hiểm, hắn sẽ anh dũng từ trên trời giáng xuống để giải vây, sau đó từ từ tháo mặt nạ ra thì mới đúng.
Hoàn cảnh hiện tại không giống với dự tính của hắn ba bốn phần, mà ít nhất cũng là khác hoàn toàn.
Nhưng Lâm Thời rõ ràng không nghĩ vậy.
Cậu nhìn ngó xung quanh, đuổi Carter ra khỏi ghế, rồi thản nhiên ngồi xuống. Cậu kéo chiếc ghế lại gần Giang Xuyên, ánh mắt từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại không bỏ sót bất kỳ góc nào.
"Anh sao vậy?" Lâm Thời hào hứng nói, "Sao lại không nhìn tôi?"
Giang Xuyên nói: "Tôi nên nhìn cậu sao?"
"Đương nhiên rồi," Lâm Thời trả lời rất tự nhiên, "chúng ta là người thân mà."
"Tuy anh biến mất rất nhiều năm, tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh đã chết rồi. Cho nên khi bất ngờ nhìn thấy anh, toii đặc biệt vui." Lâm Thời vô cùng phấn khích.
Cậu chẳng muốn ra ngoài chiến đấu nữa, trong mắt lóe lên ánh sáng khao khát học hỏi: "Anh kể cho tôi nghe làm thế nào anh sáng lập ra Thiên Khải có được không?"
"Việc tôi vào Thiên Khải là do anh âm thầm sắp xếp sao?"
"Mỗi lần tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh có để ý đến tôi không?"
"Lương của tôi so với người khác là cao hay thấp?"
"À đúng rồi, nếu tôi thân thiết với anh như vậy, anh hãy phát lương cho tôi nhiều hơn đi, thăng chức cũng được, anh không mở cửa sau cho con mình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!