Mọi người có chơi túc cầu không?
Sở Hàn chơi, tỷ như... Hiện tại!
Không có máu tươi không có tiếng kêu thảm thiết, cái đầu trên tay đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chằm Sở Hàn.
Theo âm thanh châm biếm ác liệt, Sở Hàn một cước đá bay đầu đứa bé!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đầu hóa thân thành túc cầu, trong hành lang nảy lên nảy xuống liên tục mấy lần mới miễn cưỡng đáp đất.
Đứa trẻ vừa mất đầu chạy chậm mấy bước, sau đó nhặt đầu lên đặt lại trên cổ.
"Anh trai, em rất tức giận!
"Vèo!! Hàn quang xẹt qua, dao găm chuẩn xác găm vào mắt trái đang tràn đầy lửa giận của đứa trẻ! Đứa bé ngã xuống đất, biến mất không còn tăm hơi... Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng hét tức đến nổ phổi của đứa trẻ,"Em rất tức giận! Rất tức giận!
Cho nên, em muốn đổi sang trò chơi khác!
"Không gian vặn vẹo, hành lang biến mất không còn tăm hơi; Trước mặt Sở Hàn là một gian mật thất, hoặc là tầng hầm. Trong mật thất tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, ngay phía trước là một cái thập tự giá, trên thập tự giá buộc một cô gái xinh đẹp. Trên người cô gái che kín vết roi, thương tích đầy mình, máu me đầm đìa. Sở Hàn nhìn một cái liền nhận ra thân phận của cô gái —— con gái của Hạ Vạn Châu, Hạ Bội."Cứu tôi, cứu tôi với...
"Hai mắt tràn đầy nước mắt, dáng dấp suy yếu đáng thương của Hạ Bội, dù là ai cũng thấy đau lòng. Trên mặt đất bày đủ các loại đạo cụ cổ quái, bé trai một bên tỉ mỉ lựa chọn, một bên nói với Sở Hàn:"Anh trai, trò chơi bắt đầu nha!
"Không buồn quan tâm đến nó, Sở Hàn đi tới trước mặt người chị, cô gái mặt đầy khẩn cầu. Hai mắt màu đỏ che kín điên cuồng cùng si mê, Sở Hàn nhếch miệng cười nói:"Tác phẩm nghệ thuật.... Thật đẹp!"
...
Sài Cương cảm thấy bản thân sắp lạnh;
Biến hóa của Tô Mạch lúc trước làm anh ta sợ hãi, phản ứng đầu tiên trong đầu là: Bị quỷ nhập.
Tuy hai người là đồng đội, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, giao tình cũng không sâu. Dưới tình huống Tô Mạch bị quỷ nhập, phản ứng đầu tiên của người bình thường là chạy càng nhanh càng tốt đúng không?
Sài Cương cũng không ngoại lệ, bởi vậy, khi Tô Mạch đưa ra kiến nghị phân công nhau hành động, anh ta đã đáp ứng không chút do dự.
Nhưng khi vừa tách ra không được bao lâu, anh ta hối hận thật sự —— Sài Cương nhặt được một cây kẹo que;
Sau đó, trước mặt xuất hiện một bé trai xinh đẹp tinh xảo;
"Anh trai, không tìm thấy Gia Gia, anh có thể giúp em tìm nó không?
"Trên mặt đứa trẻ mang nụ cười ngọt ngào, Sài Cương lại sởn cả tóc gáy —— đứa trẻ không phải là ai khác, chính là Đàm Nhạc. Bé trai đột nhiên xuất hiện, lại thêm một bước chứng minh đây là kịch bản thần quái. Nhưng nên người Sài Cương trừ chính mình ra thì không còn người khác, đành phải nhắm mắt nói:"Gia Gia là ai?"
"Nó là bảo bối của em nha!
"Nói xong, bé trai lấy từ trong túi tiền ra một tấm ảnh, trong tấm ảnh là một chú chó con đáng yêu."Nó, nó, nó...
"Hai chân run lên, Sài Cương sợ đến lùi về phía sau mấy bước."Ồ? Anh trai, anh từng thấy Gia Gia sao?
"Sài Cương muốn phủ nhận, nhưng đứa trẻ cũng không cho anh ta,"Thật tốt quá! Anh trai nhất định phải giúp em tìm được nó nha!
"Nói xong, đứa trẻ quay người lại, biến mất không thấy... Rùng mình một cái thật mạnh, Sài Cương chạy trối chết quay về đường cũ, trong miệng hô lớn:"Cậu em Tô! Cậu em Tô!
Cứu mạng aaaaaaaa!
"Tô Mạch thì không thấy, chỉ thấy một con chó dữ toàn thân bị lột da, đầm đìa máu tươi. Chó dữ cao bằng nửa người, trên người nó chảy đầy máu tươi, trong miệng chảy nước miếng, bộ dáng khủng bố dữ tợn, khiến người ta sợ hãi."Tôi...
"Chữ 'Đệt mẹ' còn chưa kịp hô lên, chó dữ đã há miệng cắn về phía Sài Cương!"Cứu mạng aaaaaa!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!