Editor: Gấu Gầy
Beta: Gấu Lãng Du
"Ngài có đồng ý không?
"Giọng nói bình tĩnh của Tô Mạch không hề dao động, nhưng những lời nói thấu tim lại giống như một quả bom, trực tiếp nổ tung trong lòng Nelson. Hắn có đồng ý không ư? Hắn có đồng ý đánh cược mạng sống của mình cho tia hy vọng cuối cùng của vương quốc Will?"Ý ngươi là... chỉ có hậu duệ của gia tộc Will mới có thể mở kho báu? Ngươi có bằng chứng không? Ta, tại sao ta phải tin ngươi?"
Lời nói ngắt quãng của Nelson tràn ngập thấp thỏm bất an và khó tin.
Hắn sợ chết sao?
Tất nhiên là sợ, không ai không sợ chết, ngoại trừ một số kẻ điên.
Nhưng so với cái chết, Nelson càng sợ phụ lòng. Phụ lòng lời ủy thác của phụ hoàng, phụ lòng hy vọng của nhiều thế hệ trong gia tộc Will... Nếu thất bại, phụ hoàng của hắn sẽ trở thành tội nhân ngàn đời của gia tộc Will!
Có lẽ đứa con trai hèn nhát như hắn sẽ không bị hậu nhân khiển trách, thậm chí còn bị coi là kẻ đáng thương... Đúng vậy, cả đời sống dưới cái bóng của việc phục hưng gia tộc Will, sao có thể không đáng thương chứ?
Nhưng, hắn cần sự thương hại của hậu nhân sao?
Hắn cũng không chắc, so với lòng thương hại tầm thường, hắn thà để hậu nhân quên lãng hắn, quên lãng trên thế giới này còn một vị Hoàng tử sa cơ tên là Nelson • Will.
"Tin hay không là tùy ngài."
Trên mặt Tô Mạch viết đầy sự chế nhạo: "Ngài có một đêm để lựa chọn. Sáng mai, dù đưa ra đáp án gì, tôi cũng sẽ tôn trọng.
"Nelson chán nản ngồi xổm bên cạnh đống lửa, Sử Hưng Trạch hiếm khi không đe dọa hắn, ngược lại ngồi xổm đối diện với vẻ mặt khó chịu, dường như đang do dự điều gì đó. Ở một bên kia, Mặt Quỷ nhìn về phía tây nam xa xôi, không đầu không đuôi nói một:"Tại sao?"
"Nhân tính?"
Trong mắt Mặt Quỷ lộ ra vẻ khinh thường, Tô Mạch cười khổ nói: "Tự nguyện luôn tốt hơn là bị ép buộc... Nếu Nelson chọn từ bỏ, tôi sẽ giết hắn."
"Có nắm chắc không?"
"Năm mươi năm mươi thôi."
Giống như những gì Tô Mạch nói với Nelson, nửa thật nửa giả.
"Còn anh?"
Tô Mạch hỏi: "Mục đích ban đầu của anh là giết người, bây giờ thì sao? Từ bỏ, hay là...
"Mặt Quỷ nhìn hắn một cách khó hiểu, Tô Mạch sững người, sau đó bừng tỉnh. Đúng vậy, Mặt Quỷ đúng là muốn giết người, nhưng không có nghĩa là hắn chỉ muốn giết người. Lợi ích rõ ràng bày ra trước mắt, hắn từ chối mới là bất thường."Khó."
Mặt Quỷ chỉ nói một từ, nhưng Tô Mạch vẫn hiểu ý hắn
- chỉ dựa vào bốn người bọn họ mà muốn có được kho báu của Hill là rất khó.
Ở bên kia, Sở Hàn dưới sự bảo vệ của hai đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ và Xích Viêm, cuối cùng đã đến đồi U Ám.
Ngay khi đến đồi U Ám, đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên, sắc mặt lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Họ cũng rất dứt khoát, sau khi nhận được thông báo, lập tức chia sẻ nhiệm vụ cấp C+ này cho đoàn lính đánh thuê Xích Viêm theo thỏa thuận đã định.
Xích Viêm đáp lễ, cũng chia sẻ cho Thanh Vũ một thông tin khác: Ngoài việc vương quốc Interle bỏ ra một số tiền lớn để thuê hội sát thủ Ám Dạ, họ còn có khả năng bị cản trở từ rừng rắn Saya.
Đến lúc này, đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ cũng hiểu rằng, dù là vương quốc Interle hay tộc rắn Saya, họ đều không muốn "Hoàng tử điện hạ" này sống sót.
Nhiệm vụ cấp C+, không phải đơn giản là có thể hoàn thành.
Tất nhiên, nếu nói ai thu hoạch lớn nhất, không phải Thanh Vũ cũng không phải Xích Viêm, mà là Tô Mạch và Sở Hàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!