Editor: Gấu Gầy
Beta: Gấu Lãng Du
"Thái thượng hoàng, bần đạo khấu thủ."
"Tiên sư miễn lễ... Đêm nay, chỉ vì người truyền tin hẹn gặp tại Thiềm cung, ta mong mỏi đến nỗi mắt ngóng về hoàng hôn. Bầu trời xanh thẳm này, đều nhờ người dẫn bước."
...
Trên sân khấu đang diễn ra vở kịch Côn Khúc kinh điển "Trường Sinh Điện
", kể về câu chuyện tình của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Ở góc lầu hai, trong một gian phòng tao nhã, Tô Mạch và Sở Hàn ngồi cạnh nhau, ngăn cách bởi một bàn gỗ nhỏ, trên bàn bày biện rượu và hoa quả. Nghe kịch, uống trà, quả là nhàn nhã. Tô Mạch không mấy hứng thú với kịch, nhưng Sở Hàn lại vô cùng thích thú. Sở đại gia lúc này đang ngồi nghiêng người trên ghế gỗ, hai chân vắt chéo đầy vẻ bất cần. Nhìn chính diện, phần giữa quần phồng lên, thu hút ánh nhìn của"Dương Quý Phi
"trên sân khấu, khiến nàng hát sai cả vài câu. Bàn tay thon dài theo điệu nhạc gõ nhịp trên bàn, Sở Hàn lắc nhẹ đầu, mắt lim dim, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Sở Hàn như thế này, đừng nói người khác, ngay cả Tô Mạch cũng chưa từng thấy. Quay đầu, Tô Mạch lại dùng ánh mắt nửa cười nửa không nhìn Sở Hàn. Cảm nhận được ánh mắt của Tô Mạch, Sở Hàn nghiêng đầu, đầy vẻ nghi hoặc:"Có chuyện gì?
"Tô Mạch lắc đầu, tiếp tục nghe kịch. Sở Hàn nghĩ ngợi một chút, nghi hoặc hỏi:"Lúc nãy ở hậu trường, cậu giận à? Vì sao?"
Sở Hàn không biết hành động của mình lúc đó kết hợp với tình cảnh lúc đó có bao nhiêu khinh bạc, cũng không biết câu nói "xướng ca vô loài, ẻo lả hạ tiện
", càng không có ý nghĩ coi Tô Mạch là món đồ chơi. Thực tế, Sở đại gia ngây thơ đến mức chỉ biết bắt chước, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó."Hình như anh rất thích Côn Khúc?
"Tô Mạch nhướng mày hỏi. Sở Hàn nhếch môi cười:"Ê a ư ư, đại gia nghe thấy thú vị!"
Tô Mạch cạn lời: "Kế tục nghe kịch, đúng là mù quáng."
Sở Hàn nghe ra Tô Mạch đang chế nhạo mình, hắn cũng không để ý, ngược lại còn tiếc nuối: "Đáng tiếc người kia quá xấu, hơn nữa còn thường xuyên hát sai, nếu cậu hát khẳng định sẽ hay hơn!
"Thường xuyên hát sai, chẳng phải là lỗi của ai đó sao? Sở Hàn chỉ đơn thuần cảm thán, tuyệt nhiên không có ý gì khác. Tô Mạch tự biết ý của hắn, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng thể hiện thái độ của mình."Lại giận sao?
Hôm nay là thế nào, một chút cũng không giống cậu."
Lời phàn nàn đơn thuần của Sở Hàn lại khiến Tô Mạch vô cùng cảnh giác!
"Không ổn!
"Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Mạch âm trầm, đáy mắt cũng lóe lên hàn khí rõ ràng. Sở Hàn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng biến sắc - vẻ thoải mái biến mất, thay vào đó là hung dữ và máu tanh!"Mẹ nó, dám tính kế đại gia!
"Chỉ thấy Sở Hàn vỗ bàn đứng dậy, lấy ra Sát Hồn Bản Mệnh, đồng thời, sát khí khủng bố tràn ra, bao phủ toàn bộ khu vườn! Mọi người đều giật mình, ngay cả người đang hát trên sân khấu cũng dừng lại, kinh hãi nhìn Sở Hàn. Sở Hàn liếm liếm khóe môi, lộ ra nụ cười ác liệt - hắn muốn biến tất cả mọi người trong rạp thành"tác phẩm nghệ thuật
"! Đúng lúc này, cửa chính mở ra, một đội lính cầm súng trường nối đuôi nhau đi vào."Cục trưởng tới, mau, mau đi nghênh đón!
"Tô Mạch kéo Sở Hàn, ra hiệu hắn đừng manh động. Chỉ thấy một người đàn ông béo phì mặc quân phục cao cấp chậm rãi bước vào nhà hát, người đi theo sau hắn, lại là Hạ Tử An mặc quân phục. Không đúng, không phải Hạ Tử An, là Hạ Thiểu Tuyền. Cảm giác nguy hiểm dâng trào, Sở Hàn phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, đồng thời, hai mắt đỏ ngầu. Hạ Thiểu Tuyền vừa bước vào nhà hát ngạc nhiên ngẩng đầu..."Này! Tỉnh lại!
"Tiếng quát chói tai vang lên bên tai, Tô Mạch bừng tỉnh. Rạp hát ồn ào náo nhiệt biến mất, trước mắt vẫn là sân khấu vắng lặng tiêu điều."Tô Mạch, cậu không sao chứ?
"Người lên tiếng là Phàn Tinh Vĩ, không biết từ lúc nào hắn cũng đã đến sân khấu. Tô Mạch quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hắn cất đi một lá bùa lóe sáng. Không hỏi nhiều, Tô Mạch mỉm cười:"Cảm ơn."
"Cho dù tôi không ra tay, cậu cũng sẽ không sao." Phàn Tinh Vĩ lắc đầu nói xong, sau đó nhìn miếng ngọc bội trong tay Tô Mạch, tò mò: "Miếng ngọc bội này nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa một luồng khí tức giống sát khí nhưng không phải sát khí, lấy từ đâu vậy?"
Tô Mạch ngắn gọn kể lại cho Phàn Tinh Vĩ những gì mình phát hiện từ lúc bước vào sân khấu đến khi rơi vào ảo cảnh, cuối cùng nói: "Con rối giấy kia không đơn giản, tối nay e là không lấy được máu của Hạ Tử An, chúng ta đi trước đi.
"Phàn Tinh Vĩ dĩ nhiên đồng ý, hai người không chần chừ nữa, lập tức rời khỏi ngôi nhà cũ. Lần này đến thăm nhà cũ họ Hạ, không chỉ Tô Mạch có phát hiện, Phàn Tinh Vĩ cũng có thu hoạch. Vì vậy, sau khi ra ngoài, họ không vội vàng tách ra, mà trao đổi thông tin cho nhau. Phàn Tinh Vĩ thu thập được máu của Hạ Dương Chiêu, con trai thứ hai của Hạ Vạn Lý, và Hạ Nhụy, con gái út."Người bạn học của cậu không đơn giản."
Phàn Tinh Vĩ cau mày:
"Người bình thường sau khi chết, linh hồn sẽ tan biến trong vòng bảy ngày. Thi thể cũng vì ngừng sản sinh nhiệt, tiếp tục tản nhiệt mà dần dần lạnh đi rồi cứng đờ, da cũng sẽ mất đi độ đàn hồi nên chùng xuống. Bạn học của cậu, theo tôi ước tính ít nhất đã chết ba tháng, cơ thể của cô ấy ngoại trừ lạnh hơn một chút, lại không có gì khác thường, thậm chí không có mùi hôi thối!"
Vì vậy, cơ thể của cô ấy rất có khả năng đã bị cải tạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!