Trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tưởng;
Bên trong xe van, đám người sợ đến cháng váng.
Trầm mặc, trầm mặc đến tĩnh mịch;
"Sùng sục...
"Đây là âm thanh Sài Cương nuốt nước miếng. Xe van kenbo còn đang tiến lên, nhưng vẻ mặt người lái xe lại dại ra, anh ta chỉ cầm tay lái theo quán tính, tùy ý xe cộ tự do chạy."Tôi, tôi giết người?
"Không có ai trả lời anh ta. Màu đỏ trên kính chắn gió chói mắt như vậy, tất cả mọi người còn chưa phục hồi tinh thần từ trong rung động."Không, anh đang cứu người, anh cứu sáu cái mạng người.
"Thanh âm đạm mạc mang theo đầu độc lòng người người, rõ ràng là ngôn luận đổi trắng thay đen, nhưng đối với Sài Cương, lại chẳng khác nào cái phao cứu mạng. Trong tình huống này mà vẫn còn giữ vững tỉnh táo, tuyệt không phải người thường, đó chính là kẻ cầm đầu chân chính—— Tô Mạch. Đã buông bàn tay vừa kiềm chế Sài Cương, Tô Mạch ôm hai trai trước ngực, mắt nhìn phía trước,"Khi nãy xe chạy với tốc độ cao, mặc dù anh chân đạp phanh xe, cô ta vẫn không thể tránh khỏi bị đâm... Không chỉ như vậy, còn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của tất cả chúng ta.
"Lời Tô Mạch rất có đạo lý, chưa nói đến người khác, ít nhất y và Sài Cương ngồi ở hàng ghế trước không chết cũng trọng thương."Anh cứu tất cả chúng ta.
"Ở thế ngàn cân treo sợi tóc, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vài cô gái đầm đỏ, không có ai thấu động tác nhỏ của Tô Mạch. Cho nên, ngoại trừ bản thân Sài Cương, không ai biết được chân tướng."Giết, giết, giết người!
"Phía sau truyền lên một tiếng gào, Tiêu Nhã nhanh chóng che miệng Lữ Lan Lan, chỉ lo kích thích đến tinh thần sốt sắng cao độ của Sài Cương. Tuy nói là thế, nhưng trong ánh mắt Tiêu Nhã nhìn Sài Cương, lại lộ chút sợ hãi cùng phòng bị không dễ phát hiện..."Cậu, cậu em Tô nói rất đúng!
Dù gì cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, đâm chết chỉ là NPC, không tính là giết người! Thằng nhóc cứng đầu, cậu làm rất đúng!"
Đới Hưng Chương vừa hoàn hồn nhanh chóng nói nói.
"Cũng đúng, nhưng mà...
"Nhưng mà đây không phải do anh ta làm mà! Trong lòng gào thét, Sài Cương lần nữa nhìn về phía Tô Mạch, mấy lần há mồm, cuối cùng cũng không nói gì. Máu tươi trên kính chắn gió, nhắc nhở đám người chuyện vừa mới xảy ra. Trong lúc nhất thời, trong xe không ai nói lời nào, xe van lần thứ hai rơi vào yên lặng quỷ dị..."Hả?
"Kèm theo tiếng kinh ngạc khó tin, Sài Cương đột nhiên dẫm mạnh, tàn nhẫn phanh xe!"Mau, mau nhìn! Không thấy máu!
"Chẳng biết từ lúc nào, máu trên kính chắn đã biến mất không còn một mảnh, phảng phất từ chưa từng xuất hiện! Thấy thế, Mark kinh nghi nói:"Chẳng lẽ... Khi nãy chỉ là ảo giác?
"Nếu là ảo giác, nói rõ kịch bản này là loại kịch bản thần quái kinh khủng nhất. Nhưng chẳng biết vì sao, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Sài Cương, như trút được gánh nặng, anh ta hổn hển thở mạnh, sau đó ước ao nhìn về phía Tô Mạch, nhỏ giọng dò hỏi:"Cậu đã phát hiện từ sớm?
"Cho nên mới có thể đè tay anh ta lại, cưỡng bách đâm vào cô gái kia? Tô Mạch không trả lời, chỉ hướng về phía anh ta cười ngượng ngùng. Trong cặp mắt trong suốt thấy đáy, viết đầy đơn thuần cùng với... Lạnh lùng. Thời khắc này, Sài Cương nhận thức cực kỳ rõ ràng, người mới còn trẻ hơn anh không ít tuổi trước mắt, tuyệt không đơn giản chỉ là 'Gan lớn' thôi đâu..."Ồ? Xe hình như bị chết máy rồi!
"Mấy lần khởi động xe thất bại, Sài Cương bất đắc dĩ nói:"Mọi người cứ ngồi im đó đi, tôi xuống kiểm tra một chút.
"Nói xong, anh ta lấy đèn pin cầm tay, mở cửa xuống xe."Tôi cùng cậu!"
Đới Hưng Chương lớn tuổi, kinh nghiệm cũng phong phú, biết rõ một mình một người trong kịch bản thần quái nguy hiểm cỡ nào, đi sát theo sau.
Sau khi hai người xuống xe, trong xe chỉ ba người mới cùng với Tiêu Nhã mới vượt qua một lần nhiệm vụ kịch bản.
Âm thanh nức nở từ phía sau đứt quãng truyền đến, Lữ Lan Lan rơi vào hỏng mất, bầu không khí ngột ngạt lần thứ hai lan tràn.
So với Lữ Lan Lan, biểu hiện của Mark có chút ngoài tưởng tượng.
Trước đây Mark biểu hiện ra sự táo bạo, đáng lẽ phải là người sụp đổ đầu tiên mới đúng. Nhưng kỳ lạ là, cậu ta lúc này thập phần trấn tĩnh, vẻ mặt lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Im lặng một lát, Mark đột nhiên nói: "Cái đó, Sài Cương hắn không phải cố ý, anh ta cũng vì an toàn của chúng ta... Mọi người không nên oán hận anh ta, cũng đừng bài xích anh ta, được không?
"Tô Mạch kinh ngạc quay đầu, trong con người đơn thuần tràn ngập không hiểu."Này này, ánh mắt của cậu là ý gì thế? Tôi cũng là muốn tốt cho cả đội!
"Mạnh mẽ trừng Tô Mạch một cái, trên mặt Mark nổi lên màu hồng không tự nhiên. Tô Mạch thông minh không phải giả, nhưng trong đạo đối nhân xử thế, kinh nghiệm lại ít đến đáng thương. Đơn thuần như y, làm sao có thể nhìn thấu thái độ đột nhiên thay đổi của Mark? Không hiểu tín nhiệm là vật gì, Tô Mạch đem Mark tăng lên cấp bậc nhân vật nguy hiểm. So với Tô Mạch đơn thuần, Tiêu Nhã đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại chuyển thành thấu hiểu. Cô khẽ mỉm cười, thần sắc trên mặt cũng thoải mái không ít."A!!!
"Lại là một tiếng kêu sợ hãi, âm thanh đến từ Sài Cương ở ngoài xe. Mark là người đầu tiên xông xuống xe, Tô Mạch theo sát phía sau. Sau khi xuống xe mới phát hiện hai người Sài Cương vẫn chưa xảy ra điều bất trắc gì, nhưng mà..."Cô ta, cô ta đến rồi!
"Sài Cương mặt hốt hoảng nhìn Tô Mạch, đáy mắt tràn ngập khẩn cầu. Đoạt lấy đèn pin cầm tay, Tô Mạch thuận theo hướng ngón tay Sài Cương chỉ chiếu đèn pin, một cỗ thi thể nữ đang nằm ở đó! Trên mặt trên người thi thể tất cả đều là máu, mà còn có vết tích bị bánh xe chèn, tử trạng thê thảm thực sự —— không sai, chính là người vừa bị xe tông bay! Nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là..."Người chị, cô ta là người chị!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!